Cậu Ấy Đang X Trong Ký Túc Xá.. Với Bức Ảnh Của Tôi?
Chapter 2 | Tụi Mình Hiểu Nhau
Hàn Dương bị đánh thức bởi mùi cà phê thoang thoảng trong không khí. Cậu dụi mắt ngồi dậy, tóc rối như ổ quạ, cổ áo ngủ xộc xệch, gương mặt vẫn còn nguyên dấu gối. Tần Vũ đang ngồi ở bàn, mặc bộ quần áo màu đen, tay cầm cốc giấy màu nâu nhạt, mi mắt cụp xuống đọc bài thuyết trình.
Hàn Dương
Cậu dậy sớm dữ ha..
Hàn Dương ngáp, rồi lồm cồm bò xuống giường
Hàn Dương
Này. Cậu xem gì thế
Tần Vũ
Có bài thuyết trình sáng nay
Tần Vũ nghiêng người, đặt cốc cà phê còn ấm xuống bàn trước mặt cậu.
Tần Vũ
Không có đường đâu. Nghe bảo diễn viên phải giữ giọng, tránh uống ngọt lúc sáng sao?
Hàn Dương sững người. Một giây sau, cậu ngớ ra
Hàn Dương
À.. không hẳn như thế. Nhưng mà cảm ơn cậu nhé
Tần Vũ không trả lời. Chỉ gấp laptop lại, cầm cặp lên vai rồi bước ra khỏi phòng. Trước ra khỏi cửa phòng anh nói một câu rất nhẹ.
Tần Vũ
Cậu lẩm bẩm trong nhà tắm tối qua hơi to
Hàn Dương ngồi mọit mình trong phòng, tay cậu cầm cốc cà phê ấm, ánh mắt mơ hồ. Đầu óc xoay mòng mòng
Hàn Dương
Tối qua mình nói gì trong nhà tắm ta
Hàn Dương
Không lẽ anh ta nghe hết thiệt? Trời ơi..!!
Cậu đặt cốc cà phê xuống bàn, tim đập nhanh hơn bình thường một nhịp.
Hàn Dương
Không được… chắc chỉ là trùng hợp. Chắc vậy..
Lớp học diễn xuất sáng nay bắt đầu muộn hơn mười phút. Hàn Dương tới lớp trong bộ hoodie zip màu xám tiêu, tóc còn hơi ẩm vì tắm vội. Cậu lách người qua dãy ghế, vừa ngồi xuống đã nghe tiếng gọi nhỏ từ bên cạnh.
Cậu quay lại. Là Lục Thiên - mái tóc đen, gương mặt sáng sủa, sóng mũi cao khiến cậu càng trở nên đẹp trai hơn. Lục Thiên là người bạn đầu tiên mà Hàn Dương thân khi nhập học. Tính cách dễ gần, nói chuyện dí dỏm
Hàn Dương khẽ cười, gật đầu chào rồi kéo ghế ngồi. Cậu đặt balo xuống dưới chân, tay vuốt nhẹ mái tóc vẫn còn lòa xòa vì chưa khô hẳn. Lục Thiên nghiêng người hỏi nhỏ
Lục Thiên
Đêm qua ngủ ngon không?
Hàn Dương khựng lại, mím môi một thoáng rồi gật gù cho qua
Lục Thiên
Cũng tạm? / Lục Thiên hạ giọng /
Lục Thiên
Thế là cậu ngủ thật luôn hả? Tôi tưởng cậu sẽ mất ngủ vì ở cùng mỹ nam lạnh lùng đó chứ.
Hàn Dương liếc xéo bạn, giọng nhỏ như thì thầm
Lục Thiên
Tò mò thôi mà / Lục Thiên nháy mắt, tay đỡ cằm /
Lục Thiên
Tôi còn tưởng cảnh trong mấy bộ phim thanh xuân của Trung Quốc sẽ diễn ra ngay tại phòng ký túc của cậu
Hàn Dương bật cười, nhưng không nói gì thêm. Trong đầu cậu thoáng qua hình ảnh Tần Vũ tối qua — ngồi đọc sách dưới ánh đèn bàn, bóng lưng yên tĩnh đến mức khiến người khác không dám đến gần.
Lạnh lùng, đúng như Lục Thiên nói. Nhưng có một chút gì đó khiến cậu thấy… hơi khó hiểu. Trước khi nghĩ tiếp, giọng giáo viên vang lên, kéo cả lớp vào tiết học.
Giảng Viên
Hôm nay chúng ta sẽ làm việc theo cặp. Mỗi cặp sẽ chọn một tình huống cảm xúc để luyện biểu cảm ánh mắt. Không thoại. Chỉ cảm nhận.
Lục Thiên nhanh chóng quay sang Hàn Dương
Lục Thiên
Chúng ta cặp với nhau nhé
Họ được phát một tình huống “Một người bạn thân chuẩn bị đi du học, hai người phải xa nha”
Lục Thiên nhìn sang, mày hơi nhướng
Lục Thiên
Tình cảm lắm à nha
Hàn Dương
Yên tâm tôi không rơi nước mắt đâu / Hàn Dương bật cười /
Lục Thiên
Tôi cũng thế. Bạn thân thôi mà
Hai người cùng cười, rồi lùi ra khu vực giữa lớp, nơi vài nhóm đã bắt đầu diễn. Ở góc kia, có nhóm diễn cảnh chia tay người yêu, ánh mắt rưng rưng như phim truyền hình. Có nhóm thì diễn quá đà, khiến cả lớp bật cười.
Đến lượt Lục Thiên và Hàn Dương. Cả hai đứng đối diện nhau, khoảng cách chỉ tầm một bước chân. Không có thoại. Không động tác thừa. Chỉ là nhìn nhau Một cái nhìn dài hơn thường lệ.
Lục Thiên nhìn vào mắt Hàn Dương — ánh mắt yên tĩnh, không bi lụy, chỉ có một sự nuối tiếc rất nhỏ và một chút điều chưa kịp nói ra. Hàn Dương nhìn lại — ánh mắt bình thản, như chấp nhận một điều không thể thay đổi, nhưng lại có chút gì đó vướng ở cổ họng, không nói thành lời. Không ai diễn “tình yêu”.Chỉ có thứ tình cảm thân thiết… sắp mất đi.
Giảng Viên
Đủ rồi / Giảng Viên gật đầu /
Giảng Viên
Tốt. Diễn đúng chất bạn bè. Không cố thêm lãng mạn, đó là điều tôi thích
Hàn Dương và Lục Thiên thở ra gần như cùng lúc. Cả hai trở về chỗ ngồi, đập tay nhẹ với nhau.
Lục Thiên
Diễn với cậu dễ mà. / Lục Thiên cười, ánh mắt cong lên /
Hàn Dương
Tụi mình hiểu nhau
Lục Thiên
Ừ. Không cần thoại cũng hiểu
Hai người cùng nhìn về phía bảng. Bên ngoài chợt đổ mưa
Comments