Chiếc xe rời khỏi khu công nghiệp bỏ hoang, lăn bánh qua khu biệt thự phía Đông – nơi đất vàng đắt từng tấc, mỗi căn nhà đều có bảo vệ riêng và camera dày đặc.
Tịch Lam
Tới rồi.
Khi xe dừng lại trước một căn biệt thự đá trắng, đèn ngoài hiên còn sáng, cô ra hiệu cho tài xế bấm chuông. Cánh cổng mở ra gần như ngay lập tức, một người giúp việc chạy ra, vừa thấy Trần Dạ Vân đã giật mình:
Giúp việc
Cậu chủ ạ
Tịch Lam
“Chuẩn bị phòng y tế.” – Tịch Lam ra lệnh, bước nhanh về phía cửa – “Anh ta bị thương, không nặng.”
Người giúp việc rối rít vâng lời.
Còn Lục Ngôn thì… cười.
Hắn vừa bước vừa xoa trán, máu đã được lau sơ, nhưng vạt áo vẫn lấm lem:
Trần Lục Ngôn
Cô thật là... không để tôi có cơ hội tỏ vẻ yếu đuối tí nào.
Tịch Lam không trả lời. Cô đứng ở cửa phòng, đợi hắn vào.
Hắn đi ngang qua, khẽ nghiêng người thì thầm:
Trần Lục Ngôn
Biết không? Cô lạnh như băng, mà tôi thì… thích liếm đá.
Tịch Lam
Tôi không phải đá. Tôi là dao.
Trần Lục Ngôn
Vậy tôi là ai? Thịt?
Tịch Lam
“Rác.”
– Cô đáp ngay, rồi quay lưng bỏ đi.
Hắn đơ ra vài giây, nhưng vẫn giữ nụ cười.
Trần Lục Ngôn
“Tổn thương thật đấy.”
Mười phút sau.
Lục Ngôn đã được xử lý vết thương, nằm tựa lên ghế dài trong phòng khách, áo mới đã thay, tóc hơi ướt, vẻ mặt bình thản
Tịch Lam bước vào, đứng cách một khoảng.
Trần Lục Ngôn
“Cảm ơn cô.”
Trần Lục Ngôn
“Dù tôi vẫn hy vọng lần sau cô bắn sớm hơn một chút, vai tôi đau thật.”
Cô khoanh tay, ánh mắt lãnh đạm:
Tịch Lam
“Nếu là lần sau, tôi sẽ bắn anh trước.”
Trần Lục Ngôn
“Cô hay thật. Tôi bị ám sát, cô lại dọa giết tôi. Vậy tôi phải làm sao mới được tha?”
Tịch Lam
“Bớt nói.” – Cô lạnh giọng - “Và đừng động vào tôi như ban nãy nữa.”
Lục Ngôn nghiêng đầu, cười khẽ:
Trần Lục Ngôn
“Thật ra… khi cô đỡ tôi lúc nãy, tôi có cảm giác... rất đặc biệt.”
Cạch!
Một âm thanh lạ vang lên.
Trần Lục Ngôn giật mình – một chiếc dao găm nhỏ, sắc lẻm đã cắm phập xuống bàn gỗ cách tay hắn… chỉ đúng 2cm.
Hắn nhìn lưỡi dao, rồi nhìn cô. Ánh mắt ấy… không phải đùa
Tịch Lam rút tay về, giọng trầm:
Tịch Lam
“Lần sau, tôi không nhắm lệch đâu.”
Trần Lục Ngôn im lặng vài giây.
Lần đầu tiên, hắn không đùa được.
Một cô gái trong váy ngủ mỏng, tóc dài rối nhẹ, chạy xuống cầu thang như vừa tỉnh dậy giữa đêm.
Trần Ái Hân
“Anh hai?!”
Tịch Lam quay đầu lại.
Người vừa xuất hiện là Trần Ái Hân – gương mặt quen thuộc, ánh mắt quen thuộc.
Hai người nhìn nhau trong tích tắc. Trần Ái Hân sững người rồi bật kêu:
Trần Ái Hân
“Tịch Lam?! Sao cậu ở đây?”
Tịch Lam gật nhẹ, vẫn giữ phong thái điềm tĩnh.
Tịch Lam
" Lục Ngôn gặp rắc rối. Tớ tiện đường, nên giúp.”
Trần Ái Hân
“Trời ạ... lại là anh ấy.”
Ái Hân thở dài, bước nhanh lại
Trần Ái Hân
“Cảm ơn trời đất, cậu không bị kéo theo vào chuyện rắc rối của nhà tớ…”
Trần Lục Ngôn khoanh tay, giọng lười biếng:
Trần Lục Ngôn
“Rắc rối? Em gái à, anh là nạn nhân.”
Ái Hân lườm anh trai một cái sắc lẹm:
Trần Ái Hân
“Anh là cái ổ phiền phức thì có.”
Cô quay sang Tịch Lam, nhẹ giọng:
Trần Ái Hân
“Xin lỗi cậu, Lam Lam. Anh tớ suốt ngày rước họa vào thân.”
Tịch Lam khẽ nhếch môi:
Tịch Lam
“Chuyện nhỏ. Nhưng lần sau, nhớ dặn anh ấy đừng đùa khi còn đang chảy máu.”
Comments
Teco
Tuyệt vời, tôi không thể dừng đọc được 😎
2025-06-01
0