Kẻ Nắm Quyền [ WenHan / Văn Hàm ]
Buổi Hẹn Trừng Phạt.
Tiếng bước chân vang lên đều đều trên hành lang dẫn xuống căn tin, không quá gấp gáp, nhưng đủ để khiến những học sinh đang ăn uống phải khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng lướt qua đầy dè chừng. Tả Kỳ Hàm xuất hiện — dáng người cao ráo trong bộ đồng phục chỉn chu, mái tóc đen được vuốt gọn gàng, ánh mắt sắc như lưỡi dao khẽ quét qua căn phòng. Theo sau cậu là một nhóm đàn em ăn vận giống nhau, im lặng nhưng đồng bộ, tạo thành một hàng khí thế ngút ngàn như thể tách biệt cả khu vực ăn uống thành hai thế giới.
Không cần nói một lời, chỉ với sự hiện diện của mình, Kỳ Hàm đã khiến không khí trong căn tin trùng xuống hẳn. Cậu bước thẳng tới bàn ăn nơi Kiều Gia Tuệ đang ngồi. Khi đứng đối diện, cậu khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười nhẹ. Nhưng đó không phải nụ cười của thân thiện hay chào hỏi — mà là thứ nụ cười khiến sống lưng người ta lạnh toát, như thể phía sau đôi môi cong lên kia là một vực sâu đen ngòm chứa đầy đe dọa.
Tả Kì Hàm - cậu
Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không, Kiều Gia Tuệ?
Khi Kỳ Hàm cất giọng, trầm ấm, nhỏ nhẹ, nhưng từng chữ lại như đè lên không khí, khiến tim Gia Tuệ khẽ thắt lại. Những học sinh gần đó chỉ dám cúi đầu ăn tiếp, không ai dám chen vào — vì ai cũng biết, khi Kỳ Hàm mỉm cười, thường là lúc sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
Kiều Gia Tuệ - cô
A-à được chứ // gượng cười //
Kỳ Hàm khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại đầy hàm ý khi nhìn người đối diện. Giọng cậu cất lên nhẹ như gió, chậm rãi và êm tai đến mức người nghe phải chú tâm từng chữ:
Tả Kì Hàm - cậu
Hmm… chỗ này hơi khó nói, hay ra chỗ vắng người chút đi nhỉ?
Khóe môi cậu cong lên thành một nụ cười mơ hồ, không rõ là thân thiện hay cảnh báo. Nhưng ánh mắt lại không cười — nó sắc lạnh, dò xét và đầy áp lực, như thể vừa tung ra một ván cờ và đang chờ đối phương mắc bẫy. Cậu đưa tay chỉnh nhẹ cổ tay áo, cử chỉ tao nhã nhưng ngầm chứa sự kiểm soát. Không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng kỳ lạ, như thể chỉ cần gật đầu đồng ý, người kia sẽ bị cuốn vào một nơi không lối thoát — nơi mà Kỳ Hàm luôn là kẻ chủ động nắm thế trận.
Kiều Gia Tuệ khẽ cắn môi, ngón tay vô thức siết chặt lấy góc bàn. Câu nói tưởng nhẹ bẫng của Kỳ Hàm vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng nó như một bản án không cần tuyên đọc. Cô biết mình đã phạm sai — sai đến mức chẳng còn đường lùi, nhưng điều khiến tim cô trĩu nặng hơn không phải là lỗi lầm, mà là người đang đứng trước mặt.
Cô ngước lên nhìn Kỳ Hàm — ánh mắt ấy, nụ cười ấy, dáng vẻ bình thản đến đáng sợ ấy — tất cả như đang tuyên bố rằng mọi phản kháng của cô chỉ là vô nghĩa. Dù cô có nói gì, làm gì, cũng không thể thoát khỏi vòng kiểm soát được cậu ta dựng lên từ trước. Cậu luôn là người đi trước một bước, luôn nắm giữ thế cờ, và trong mắt cậu, cô chỉ là một quân tốt đang dần bị đẩy vào góc bàn cờ.
Cô khẽ gật đầu, không nói gì, đứng dậy theo cậu về phía hành lang vắng. Dù biết rõ điều chờ đợi phía sau có thể là sự sụp đổ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Bởi vì đối diện với Tả Kỳ Hàm — người luôn mỉm cười khi người khác run rẩy, thì dù mạnh mẽ đến đâu… cũng chỉ có thể bại trận trong im lặng.
Cậu dừng bước, khẽ nghiêng đầu nhìn sang cô với ánh mắt mang theo một tia thích thú mơ hồ. Cậu bật cười nhẹ, rồi buông một câu nói:
Tả Kì Hàm - cậu
Sao thế? Trông cậu như sắp khóc đến nơi rồi ấy nhỉ?
Giọng nói không quá lớn, mang chút bâng quơ như đang trêu chọc, lại chẳng rõ là đùa giỡn hay cảnh cáo ngầm. Nhưng chính cái lưng chừng giữa dịu dàng và nguy hiểm đó mới là thứ khiến Kiều Gia Tuệ càng thêm bất an. Nụ cười của cậu không thay đổi, vẫn là vẻ thản nhiên quen thuộc, như thể đang thưởng thức từng biểu cảm lo sợ trên khuôn mặt cô.
Cô siết chặt bàn tay trong tay áo, không dám đáp lại. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng — không phải vì câu nói, mà là vì cái cách Kỳ Hàm nói ra nó, như thể mọi cảm xúc của cô đều nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Và rõ ràng… cậu biết điều đó rất rõ.
Kiều Gia Tuệ - cô
Không có gì đâu, haha // gượng cười pặc 2 =)) //
Thấy cô im lặng, ánh mắt hơi dao động, Kỳ Hàm chỉ khẽ nhướng mày rồi bật cười khẽ, như thể đã xác nhận điều mình muốn thấy. Cậu nghiêng đầu, giọng nói vang lên nhẹ đến đáng sợ:
Tả Kì Hàm - cậu
Ừ, vậy thì tốt rồi
Không nói thêm gì nữa, cậu xoay người bước tiếp, dáng đi thong thả nhưng lại mang theo sức ép vô hình, khiến không khí xung quanh như đặc quánh lại. Mỗi bước chân của cậu, cô như nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh hơn — không phải vì lo sợ điều sắp đến, mà vì cô biết… mình đã hoàn toàn rơi vào tay cậu, từ lúc gật đầu bước đi theo đến tận bây giờ.
Ngay khi cánh cửa nhà kho cũ khép lại sau lưng, không gian lập tức chìm vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ. Ánh sáng yếu ớt hắt qua ô cửa nhỏ phủ lớp bụi mờ, chỉ đủ soi mờ mờ từng đống bàn ghế cũ chất chồng lên nhau, méo mó và lộn xộn như một mê cung rối rắm.
Giữa không gian hỗn độn ấy, một bóng dáng lờ mờ hiện ra — ngồi bình thản trên chiếc ghế gỗ đặt giữa căn phòng như thể chờ đợi từ lâu. Lưng hơi nghiêng, một tay chống cằm, mái tóc rũ xuống che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt đang nhìn thẳng về phía cửa với ánh nhìn khó đoán. Không khí bỗng trở nên đặc quánh, như thể mọi tiếng động đều bị nuốt chửng.
Kỳ Hàm khựng lại một nhịp, ánh mắt khẽ nheo lại đầy tính toán. Còn Kiều Gia Tuệ… tim cô khẽ co lại. Cô không rõ người ngồi đó là ai, nhưng có một điều chắc chắn — đây không phải là cuộc nói chuyện thông thường, mà là một ván cờ… mà cô chỉ là người đứng bên mép bàn, không quyền lựa chọn.
Trương Hàm Thuỵ - y
Ái chà, đến rồi đấy à? //❄️//
Lạnh lẽo. Không phải cái lạnh của gió hay thời tiết, mà là thứ lạnh thấm vào da thịt, len vào từng đốt xương sống, khiến Kiều Gia Tuệ không kìm được mà khẽ rùng mình. Cô đứng sững, chân như bị dính chặt xuống nền nhà mục nát, đôi mắt mở lớn nhìn về phía bóng tối đang chuyển động.
Từ giữa những hàng bàn ghế phủ bụi, một dáng người chậm rãi bước ra. Từng bước chân như vang vọng trong đầu cô, mỗi lần tiếng bước ấy dội xuống nền sàn cũ kĩ, là một lần hơi thở cô trở nên khó khăn hơn.
Ánh sáng lờ mờ cuối cùng cũng hé lộ gương mặt ấy — Trương Hàm Thụy.
Vẫn là vẻ ngoài khả ái, khuôn mặt sáng sủa như thiên thần mà ai cũng tin tưởng. Nhưng lúc này, trong căn phòng lạnh lẽo ấy, đôi mắt cậu tối lại như đáy vực, không còn chút ấm áp. Nụ cười nhẹ hiện trên môi — một nụ cười không rõ là hứng thú hay khinh miệt, lại khiến cô như muốn lùi bước theo bản năng.
Không còn chiếc mặt nạ học bá, không còn vẻ trầm tĩnh điềm đạm, trước mặt cô giờ đây là con người thật của cậu — Trương Hàm Thụy, kẻ điều khiển bóng tối, và là cơn ác mộng không ai dám gọi tên.
Cô đứng đó, bàn tay khẽ run, cổ họng khô khốc đến mức phải nuốt khan trước khi có thể cất tiếng. Giọng nói bật ra nhẹ như tiếng gió lướt qua mép cửa, run rẩy nhưng vẫn cố giữ chút bình tĩnh cuối cùng:
Kiều Gia Tuệ - cô
Rốt cuộc chuyện gì mà 2 cậu phải nói chuyện ở đây vậy..?
Câu hỏi vừa dứt, không gian như chìm vào vài giây im lặng rợn người, rồi bất chợt cả hai cùng bật cười. Tiếng cười của Kỳ Hàm vang lên trước — khẽ khàng, mơ hồ như đang thưởng thức một trò đùa quá dễ đoán. Ngay sau đó là Trương Hàm Thụy, tiếng cười khẩy vang lên khô khốc, lạnh lùng như lưỡi dao lướt qua da thịt.
Trương Hàm Thuỵ - y
Vào thẳng vấn đề đi
Hàm Thụy ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh đâm thẳng vào cô như một mũi kim.
Tả Kì Hàm - cậu
Chúng ta không có nhiều thời gian để chơi mấy trò đoán ý lòng vòng
Kỳ Hàm khoanh tay, nụ cười nhạt dần thành một đường thẳng lạnh tanh.
Cô đứng giữa hai người — một kẻ cười như gió, một kẻ cười như dao, mà cả hai đều nắm trong tay quá nhiều thứ có thể khiến cô sụp đổ. Không còn đường lui, và cô biết… cuộc hẹn này, thực chất là một bản tuyên án đã được sắp đặt từ rất lâu.
Kiều Gia Tuệ - cô
T–tôi không hiểu hai cậu nói gì cả…
cô lắp bắp, giọng nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt hoảng loạn đảo quanh như tìm kiếm một lối thoát trong căn nhà kho chật chội.
Nhưng không ai ở đó tin vào lời nói dối ấy. Không phải Kỳ Hàm, càng không phải Trương Hàm Thụy.
Cô ta hiểu, hiểu quá rõ là đằng khác. Từng lời, từng cử chỉ của cả hai đang nói thẳng vào lỗi lầm cô đã cố giấu. Gương mặt trắng bệch không phải vì không hiểu — mà là vì đã hiểu rõ đến tận xương tủy hậu quả đang chờ đợi mình.
Bởi chính cô ta… đã chạm vào điều cấm kỵ nhất.
Chính cô ta đã đụng đến người của Trương Hàm Thụy — điều mà dù có quỳ xuống van xin hay ngước mặt lên trời gào khóc, cũng không ai cứu nổi.
Trời không cứu. Người càng không tha.
Và hai kẻ đang đứng trước mặt cô — một cười như kẻ săn mồi, một cười như kẻ phán xét — chính là hiện thân của kết thúc.
Trương Hàm Thuỵ - y
Không phải đâu…
giọng Trương Hàm Thụy vang lên, chậm rãi và mềm như nhung, nhưng lại ngấm lạnh như băng xuyên thẳng vào lồng ngực cô ta.
Trương Hàm Thuỵ - y
Cậu đang nói dối, phải không? Như thế là không tốt đâu
Cậu nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng không thuộc về con người bình thường.
“Nói dối… sẽ bị trời trừng phạt mà. Phải không?”
Cậu dừng lại một nhịp, rồi nghiêng người thấp xuống, giọng nói khẽ rít qua kẽ răng:
Trương Hàm Thuỵ - y
Vậy… để tôi thay trời trừng phạt cậu nhé
Vừa dứt lời, Hàm Thụy bật cười — một tràng cười méo mó, kéo dài và điên loạn đến mức khiến cả căn phòng như lạnh hơn vài độ. Tiếng cười không chứa chút gì gọi là nhân tính, chỉ còn lại sự hứng thú vặn vẹo và biến thái, như thể cậu ta đang tận hưởng nỗi sợ dâng trào trên gương mặt đối phương.
Ánh mắt y mở to, đồng tử giãn nhẹ như kẻ đang rơi vào cơn phấn khích bệnh hoạn. Nụ cười nở rộng quá mức tự nhiên, kéo gương mặt vốn khả ái ấy thành một thứ méo mó đáng sợ. Không còn là Trương Hàm Thụy — học bá hiền lành. Mà là một con quái vật mang lớp mặt nạ hoàn hảo.
Cô ta run lên, không phải vì lạnh, mà vì cô biết:
Trò chơi kết thúc rồi. Và người bị “trừng phạt”… chính là cô.
Chuyện sau đó diễn ra nhanh đến mức Kiều Gia Tuệ không kịp phản ứng. Một tiếng búng tay vang lên sắc lạnh trong không gian đặc quánh — tín hiệu từ Kỳ Hàm. Ngay lập tức, đám đàn em đứng ẩn trong bóng tối phía sau như những chiếc bóng vô thanh vô ảnh, lập tức bước ra, ánh mắt lạnh tanh, không một chút cảm xúc.
Cô còn chưa kịp lùi bước thì cú đánh đầu tiên đã giáng xuống — mạnh, nhanh, và không hề nương tay.
Tiếng va đập vang vọng giữa bốn bức tường cũ nát của nhà kho. Những cú đá, cú đấm tới tấp giáng lên người cô — không chút chần chừ, không cần lời đe dọa. Chúng không đánh để cảnh cáo… mà là đánh để hủy diệt. Tàn bạo, có tổ chức, và dường như không có hồi kết.
Trương Hàm Thụy đứng yên giữa ánh sáng lờ mờ, nụ cười nhếch lên đầy khoái trá. Y không ra tay, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô như đang quan sát một thí nghiệm — như thể mỗi tiếng rên rỉ, mỗi cú ngã của cô là một khúc nhạc y đang tận hưởng.
Kỳ Hàm đứng dựa vào tường, tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt lãnh đạm nhưng sâu thẳm lại ánh lên vẻ chán chường, như thể đang chứng kiến một màn khởi động nhàm chán. Rồi cậu cười khẽ, liếc sang Hàm Thụy:
Tả Kì Hàm - cậu
Nhanh chán thật. Màn chính còn chưa bắt đầu mà
Trương Hàm Thụy liếm nhẹ môi, ánh mắt hưng phấn bất thường:
Trương Hàm Thuỵ - y
Ừ. Đây chỉ là màn chào sân thôi. Chúng ta còn nhiều trò thú vị hơn mà
Cô nằm đó, đau đớn, người run lên từng đợt, máu dần thấm vào sàn gỗ cũ mục nát. Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc… vì trò chơi thật sự của hai kẻ ấy — mới chỉ vừa bắt đầu.
Comments