Gặp gỡ.


măm mămmm
__________________
Trong không khí tưởng chừng như yên tĩnh của bữa tối, tiếng đũa gõ nhẹ vào thành chén vang lên giòn tan, rồi giọng nói trầm thấp, dứt khoát của ông Tả Tư Thành bất ngờ cất lên, phá vỡ sự im lặng:
Tả Tư Thành - bố cậu
Tả Tư Thành - bố cậu
Ăn xong, cùng bố ra căn cứ. Bố muốn dạy con thêm vài thứ
Tả Kỳ Hàm khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt sẫm màu ánh lên tia sáng nhè nhẹ, không hề ngạc nhiên — ngược lại còn có phần mong chờ. Cậu đặt đũa xuống, lau miệng bằng khăn vải trắng tinh, rồi gật đầu một cách rất đỗi tự nhiên:
Tả Kì Hàm - cậu
Tả Kì Hàm - cậu
Vâng, Con rất sẵn lòng
Trong giọng nói không có sự miễn cưỡng, càng không có sự nịnh bợ — mà là niềm vui kín đáo của một người thừa kế đang được dẫn từng bước vào thế giới thật sự của quyền lực
Bà Tả nhìn cả hai, không nói gì, chỉ mỉm cười mờ nhạt. Bà biết rõ: trong mắt chồng mình, Kỳ Hàm là niềm tự hào, là quân át chủ bài mà ông ta tự tay nuôi lớn. Và cũng như mọi lần, Tả Tư Thành không bao giờ trao thứ gì nếu nó không có giá trị. Ông nói sẽ dạy — tức là chuẩn bị đặt gánh nặng lớn hơn lên vai con trai. Nhưng cùng lúc đó, ông cũng âm thầm dọn đường. Bởi con trai ông sẽ không giống những đứa trẻ cùng tuổi, mà phải đặc biệt, phải nổi bật, phải đứng trên tất cả — giữa biển người
Tả Kỳ Hàm hiểu điều đó, và cậu vui vẻ chấp nhận. Không phải vì tin tưởng mù quáng, mà vì cậu biết, trong bàn tay cha mình, sẽ không bao giờ có chuyện để con phải chịu thiệt. Chỉ có mạnh hơn. Cao hơn. Và không bao giờ bị kéo xuống
Sau bữa ăn tối có phần hơi yên tĩnh — cái kiểu yên tĩnh không gượng gạo, nhưng cũng chẳng thật sự ấm áp — Tả Kỳ Hàm lặng lẽ rời khỏi bàn ăn trước khi người hầu kịp bước tới dọn dẹp. Cậu trở về phòng, thay bỏ bộ đồ mặc trong nhà, và chọn lấy một bộ trang phục đơn giản nhưng có chủ ý: quần dài xanh khá rộng ở óng quần, áo sơ mi lụa xám tro cài đến cổ, tay áo xắn nhẹ đến khuỷu, để lộ cổ tay trắng và chiếc đồng hồ cơ kim loại tối màu tinh xảo
Không quá cầu kỳ, nhưng mỗi đường cắt, mỗi chi tiết đều tôn lên vóc dáng cao gầy và phong thái trầm tĩnh lạnh lùng của cậu. Không cần trang sức, không cần nước hoa — chỉ cần dáng đi ung dung và ánh mắt khó đoán ấy là đủ khiến người khác vô thức giữ khoảng cách. Cậu đứng trước gương một giây, chỉnh nhẹ cổ áo, ánh mắt phản chiếu trong gương không còn nét lười nhác thường ngày nơi lớp học, mà là ánh nhìn của một người đang dần bước vào vùng đất không dành cho những kẻ yếu
Bên ngoài cửa, tài xế riêng đã chờ sẵn. Chiếc xe đen quen thuộc nổ máy, ánh đèn hắt sáng dọc hàng rào cẩm tú cầu đang rũ xuống trong đêm
Đêm nay, cậu sẽ ra căn cứ cùng bố. Và từng chuyến đi như thế… là một bài học thực chiến — không trong sách vở, cũng không có chỗ cho đạo đức.
______________
Chiếc xe lặng lẽ rẽ vào con đường bê tông trải dài, hai bên là những dãy tường cao phủ đầy dây thép gai và đèn cảm ứng. Không biển tên, không đánh dấu — nhưng bất cứ ai từng nghe qua đều biết: đây là căn cứ bí mật của Tả Gia, nơi chỉ có quyền lực và im lặng tồn tại. Khi xe vừa dừng trước cổng chính, Tả Tư Thành mở cửa bước xuống đầu tiên, dáng người thẳng tắp trong bộ vest tối màu, ánh mắt sắc lạnh phóng về phía trạm gác
Chỉ một ánh mắt liếc qua, không cần lời nào, vệ sĩ lập tức gật đầu, tiến nhanh tới mở cửa sau cho Tả Kỳ Hàm. Không một tiếng gọi, không mệnh lệnh trực tiếp, nhưng mọi người ở đây đều hiểu: cậu là người tiếp theo mang họ Tả — và phải được đối xử tương xứng
Tả Kỳ Hàm ung dung bước xuống, hai tay đút túi quần, gương mặt thản nhiên nhưng ánh mắt dõi theo từng chi tiết xung quanh: hệ thống bảo vệ, vị trí tay súng, camera hồng ngoại. Không ai dạy cậu những điều đó, nhưng với tư cách là người kế thừa, cậu bắt buộc phải nhìn — và nhớ. Cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở ra, bên trong là một thế giới khác — tách biệt hoàn toàn với sự hào nhoáng ngoài kia. Tiếng giày vang trên nền bê tông lạnh, hai cha con bước vào, từng bước — một người dạy, một người kế thừa, và cả hai đều không cần quay đầu lại.
Bên trong căn cứ, ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh hắt xuống dãy hành lang dài, tiếng bước chân của hai cha con nhà họ Tả vang vọng đều đều, cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa kim loại nặng nề. Cửa mở. Trong căn phòng rộng không quá lớn, không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ có một chiếc bàn dài bằng thép, vài chiếc ghế sắp ngay ngắn, và ở trung tâm — một chàng trai đang ngồi sẵn trên ghế, như thể đã chờ đợi từ rất lâu
Dáng người cao ráo, thon gọn, lưng thẳng tắp, hai tay đan vào nhau đặt hờ trên bàn, ánh mắt bình thản hướng về phía cửa. Dưới ánh sáng gắt gao chiếu từ trần nhà, gương mặt cậu ta hiện rõ từng đường nét sắc sảo nhưng lạnh lẽo, đẹp đến mức gần như phi thực — nhưng cũng đầy vẻ xa cách, ngạo nghễ và nguy hiểm. Không cần giới thiệu, Tả Kỳ Hàm vừa nhìn đã biết đó là người cha mình muốn cậu gặp. Không phải một người bình thường. Không phải một “con tốt”. Mà có thể là một “con dao” — hoặc một “quân bài chưa lật.”
Tả Tư Thành bước lên trước, dừng lại phía đầu bàn. Giọng ông vang lên trầm ổn, như cắt ngang không khí nặng nề:
Tả Tư Thành - bố cậu
Tả Tư Thành - bố cậu
Hai đứa nên làm quen. Từ hôm nay, sẽ có nhiều chuyện… cần đến cả hai
Tả Kỳ Hàm nheo mắt, một nụ cười nhẹ lướt qua môi. Cậu tiến lên, đứng đối diện chàng trai kia, một ánh nhìn không phòng bị, nhưng tuyệt đối không thân thiện. Bên trong căn cứ ấy, sóng ngầm bắt đầu chuyển động — và mọi người đều biết: Tả Tư Thành chưa bao giờ sắp xếp điều gì vô nghĩa.
Tả Kì Hàm - cậu
Tả Kì Hàm - cậu
Chào anh, tôi là Tả Kỳ Hàm //❄️//
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Rất vinh hạnh được gặp cậu, tôi là Dương Bác Văn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play