Kẻ Nắm Quyền [ WenHan / Văn Hàm ]
Không Phải Bắt Nạt, Là Quyền Lực.
Sau những trận đòn dã man giáng xuống không chút nhân nhượng, cô nằm đó — tơi tả, bê bết, không còn phân biệt được đâu là nỗi đau thể xác và đâu là sự sụp đổ bên trong. Mắt cô mở trừng, nhưng ánh nhìn rỗng tuếch như thể linh hồn đã bị rút cạn, chỉ còn lại một vỏ xác mềm oặt giữa nền đất lạnh lẽo của nhà kho mục nát.
Mái tóc rối bời phủ lòa xòa xuống gương mặt tím tái, khóe môi rớm máu, da thịt bầm dập, nhưng thứ đáng sợ nhất là đôi mắt — không giận dữ, không phản kháng… chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn.
Cô không còn vùng vẫy. Không còn lời nào để cầu xin.
Giây phút ấy, cô đã không còn là Kiều Gia Tuệ — chỉ còn là một kẻ đã bị bẻ gãy, bị nghiền nát dưới gót giày của hai con quái vật đội lốt thiên tài.
Và trong khi cô bất động, lặng lẽ nằm giữa những mảnh bóng tối, bên ngoài, thế giới vẫn ngỡ rằng hai học bá, mang lại niềm tự hào cho trường chính là những cậu học sinh hoàn hảo.
Giữa không gian đặc quánh mùi máu, tiếng thở dốc, và những bước chân nặng nề của đám đàn em, một giọng nói chậm rãi vang lên — lạnh và dứt khoát, như lưỡi dao chém xuống không gian đang mục nát:
Trương Hàm Thuỵ - y
Dừng đi // ❄️//
Ngay lập tức, mọi hành động ngưng bặt. Những tiếng nện, tiếng đạp tan biến như chưa từng tồn tại. Căn phòng trở nên im lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng thở khò khè yếu ớt của cô gái đang nằm bất động trên nền đất.
Trương Hàm Thụy bước ra khỏi vùng tối, từng bước một, thong thả như thể không hề vội vã. Ánh mắt cậu không còn che giấu sự lạnh lẽo — trong đáy mắt ấy không có thương hại, chỉ có sự bình thản tàn nhẫn như đang quan sát một vật thể đã vỡ vụn hoàn toàn.
Cậu dừng lại, đứng trước mặt cô. Đôi giày sạch sẽ của cậu đối lập hoàn toàn với cơ thể bầm dập, máu me của người con gái dưới chân. Cậu cúi người, khẽ nghiêng đầu như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật đã hoàn thành.
Trương Hàm Thuỵ - y
Trông cậu tệ thật đấy //❄️//
giọng nói cất lên, nhẹ đến nực cười.
Rồi cậu mỉm cười. Một nụ cười vừa ngọt ngào, vừa ghê rợn.
Trương Hàm Thuỵ - y
Mà cũng tốt… vì đây mới chỉ là lần đầu thôi
Cô không đáp. Không thể đáp. Bởi giờ đây, thứ còn sót lại trong ánh mắt cô… chỉ là một mảnh linh hồn đang dần rạn vỡ.
Trương Hàm Thụy – Giọng nói êm ái nhưng sắc như dao, ngọt ngào mà rợn người:
Trương Hàm Thuỵ - y
Mày nghĩ ai sẽ tin mày?Một con nhỏ không quyền, không thế… hay là tao – người mà cả trường xem là biểu tượng?
Trương Hàm Thuỵ - y
Nhìn mày xem, yếu đuối thế này, bị vài cú đòn đã muốn gục. Mày làm gì có khả năng chịu được những gì sắp tới
Ngay sau khi những lời thao túng lạnh lùng và độc địa của Trương Hàm Thụy vừa dứt, không gian vẫn còn đọng lại dư âm như một vết cắt sâu chưa kịp rỉ máu. Kiều Gia Tuệ ôm lấy đầu, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt mất phương hướng. Và đúng lúc ấy—
Kỳ Hàm bước ra từ phía sau, dáng đi ung dung, ánh mắt như thể đã nắm chắc kết quả từ trước. Trong tay cậu cầm một vật gì đó, mỏng, cứng, và mang theo một trọng lượng vô hình không thể đo đếm bằng tay.
Cậu thản nhiên bước đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống, nâng vật đó lên trước tầm mắt cô như đang trình ra một quân bài quyết định trong ván cờ sinh tử.
Tả Kì Hàm - cậu
Biết đây là gì không?
Kỳ Hàm cất giọng, chậm rãi, nhưng lạnh hơn gió đầu đông.
Cô chớp mắt, không trả lời, ánh mắt dán chặt vào thứ trong tay cậu. Và rồi — trái tim cô như muốn ngừng đập.
Đó là một tập tài liệu. Một chiếc điện thoại. Một đoạn ghi âm. Một hình ảnh. Hoặc tệ hơn — bằng chứng về những gì cô đã làm sai.
Hoặc là thứ có thể hủy hoại ai đó cô từng cố gắng bảo vệ.
Kỳ Hàm nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên:
Tả Kì Hàm - cậu
Trò chơi thật sự… bây giờ mới bắt đầu
Trương Hàm Thụy cười khẽ từ phía sau, ánh mắt lóe lên tia thích thú vặn vẹo:
Trương Hàm Thuỵ - y
Chọn đi, Kiều Gia Tuệ. Muốn mất lý trí, hay mất tất cả?
Và trong khoảnh khắc ấy, cô biết —
Từ giờ trở đi, không còn lối quay về.
Những lời nói vang lên như những nhát dao sắc lạnh, từng câu từng chữ khứa sâu vào tâm trí Kiều Gia Tuệ. Ban đầu là sững sờ, rồi run rẩy, sau đó là sự hoảng loạn không thể kiểm soát.
Cô lắc đầu liên tục, hơi thở gấp gáp, “Không… không phải vậy… không phải như thế mà…” – giọng nói đứt quãng, nghẹn lại giữa cổ họng. Nhưng những lời phủ nhận ấy chẳng khác gì tiếng thì thầm trong bão giông, hoàn toàn bị nhấn chìm bởi giọng nói lạnh lùng, nhấn nhá của Trương Hàm Thụy và sự sắc bén, dứt khoát đến tàn nhẫn của Kỳ Hàm.
Mỗi bước chân của họ tiến gần là mỗi nhịp tim cô như muốn vỡ ra, đầu óc quay cuồng, mọi cảm giác thực tại dần méo mó. Cô nhìn xung quanh, mong tìm được điểm bám víu — nhưng chỉ thấy những ánh mắt lãnh đạm, những tiếng cười khẽ lạnh buốt, và không một ai bên cạnh.
Kiều Gia Tuệ - cô
Không… không phải lỗi của mình… đúng không…?
cô lẩm bẩm, gần như nói với chính mình. Nhưng trong đầu cô, những câu nói thao túng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại, chồng chất lên nhau như một chiếc bẫy không lối thoát.
Tay cô run lên, ôm lấy đầu như muốn xua đi tiếng nói vang vọng không ngừng. Nhưng càng bịt tai, âm thanh ấy càng rõ:
“Em chỉ là một con tốt.”
“Em đồng thuận đấy chứ?”
“Không ai tin em đâu…”
“Em không đáng để ai cứu.”
Cô bật khóc, nhưng không phải tiếng khóc giận dữ hay phản kháng — mà là tiếng khóc vỡ vụn, như một con rối bị giật đứt dây, mất phương hướng giữa bóng tối. Và trong mắt hai kẻ đứng trên cao, nhìn xuống cô… đó không phải sự thương hại.
Đó là khoảnh khắc chiến thắng.
Bởi một tâm trí vừa bị bẻ gãy… là một con mồi dễ kiểm soát nhất.
Tả Kỳ Hàm nghe xong, ánh mắt khẽ đảo qua gương mặt thất thần của Kiều Gia Tuệ — đôi mắt ấy đã vỡ vụn, ánh nhìn mờ đục, không còn chút sức phản kháng.
Trong một khoảnh khắc yên lặng đến rợn người, cậu bật cười.
Ban đầu là một tiếng khẽ, như tiếng thở dài nhẹ bẫng… rồi bất ngờ bùng lên thành một tràng cười lớn, vang vọng khắp không gian nhà kho lạnh lẽo.
Tiếng cười của Tả Kỳ Hàm không mang theo sự vui vẻ, mà đầy sự ngạo nghễ, đắc thắng và cả chút điên cuồng. Như một kẻ đứng trên đỉnh cao nhìn xuống toàn bộ ván cờ mình đã bày ra, và cuối cùng — từng quân cờ đều rơi đúng chỗ.
Tả Kỳ Hàm chạm nhẹ vào cằm cô, nâng khuôn mặt tàn tạ lên, ánh mắt cậu sáng lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, độc địa:
Tả Kì Hàm - cậu
Đẹp đấy… ánh mắt tuyệt vọng như thế này, là thứ tôi muốn thấy từ đầu
Cậu siết nhẹ cằm cô, rồi buông ra như ném xuống một quân cờ hết giá trị
Tả Kì Hàm - cậu
Cảm ơn vì đã hợp tác… Dù không tự nguyện
Bên cạnh, Trương Hàm Thụy chỉ im lặng mỉm cười, như một nghệ sĩ vừa xem xong màn kết thúc hoàn hảo cho bản giao hưởng máu lạnh.
Và trong giây phút ấy, Tả Kỳ Hàm và Trương Hàm Thuỵ chính thức trở thành kẻ chiến thắng — không cần đổ máu, không cần hét lớn, chỉ bằng nụ cười và những câu nói ngấm độc, cậu và y đã nghiền nát tâm trí một con người.
Ánh sáng le lói từ khe cửa nhà kho rọi lên hai bóng lưng thẳng tắp. Tả Kỳ Hàm và Trương Hàm Thụy không quay đầu lại, cũng chẳng buồn nhìn người con gái đang co rúm dưới sàn đất lạnh, toàn thân bê bết máu và nỗi sợ.
Bước chân của cả hai vang đều, không nhanh không chậm, nhưng mỗi bước lại như tiếng gõ cuối cùng đóng nắp quan tài. Không ai nói thêm một lời. Không một lời đe dọa, cũng không cần cảnh cáo. Bởi họ biết — mọi thứ đã xong.
Khi cánh cửa nhà kho khép lại sau lưng họ, ánh sáng cũng rút đi, để lại căn phòng chìm trong bóng tối đặc quánh, nặng nề đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Cô nằm đó, bất động, thân xác rã rời, tâm trí rối loạn đến mức không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo. Lời nói của họ, tiếng cười, ánh mắt… tất cả cứ vang vọng trong đầu cô như một khúc nhạc quái dị không có hồi kết.
Họ bỏ đi — không phải vì tha thứ, mà vì họ biết: cô đã tự diệt.
Không cần tiếp tục ra tay, kẻ đã bị bẻ gãy bên trong… sẽ tự tan rã.
Và bên ngoài, gió khẽ thổi qua hành lang dài vắng lặng.
Trò chơi kết thúc.
Hay đúng hơn… trò chơi thật sự mới chỉ bắt đầu — với một con rối đã mất linh hồn.
Comments
Bách Điền.
mặn🥰
2025-06-30
1