02: Trường học.

Nguyễn Huy tỉnh dậy vào sáu giờ sáng ngày hôm sau.

Cậu cần phải đi học.

Buổi học đầu tiên ở Lâm Hoà.

Bước ra phòng bếp, vẫn bẩn vô cùng.

Cậu không muốn chạm vào mấy thứ đồ bẩn đó, một phần là vì thật sự muốn mình sạch sẽ, phần còn lại như muốn níu lấy sự tự tôn cuối cùng của mình.

Tuy nhiên, dù cái tôi có cao đến đâu thì không thể đói được.

Nguyễn Huy cuối cùng cũng pha cho mình một tô mỳ đơn giản, chậm rãi ăn.

Sau khi ăn xong cậu liền rửa sạch, lúc về phòng còn thử mở cửa phòng mẹ, muốn xem tình trạng của bà.

Nhưng mà tay nắm không xoay được, bà khoá rồi.

Bà khoá cửa, với con trai mình.

Nguyễn Hạnh có chứng mộng du, ở nhà bà lúc nào cũng đóng cửa bình thường, nếu có leo lên nóc tủ hay chui xuống gầm giường thì gia đình đỡ tìm.

Nhưng cửa lần này lại khoá.

Bà sợ cái gì?

Nguyễn Huy nhíu mày, thở dốc.

Cảm giác như mình với người mang nặng đẻ đau mình đang có một khoảng cách lớn như thái bình dương.

Nhưng cũng chẳng thể làm gì được.

Nguyễn Huy vào phòng mình, chậm rãi soạn bút, tập vào cặp.

Vì chưa có đồng phục trường mới, Huy mặc sơ mi trắng và quần tây đen, đơn giản, sạch sẽ. Đồng phục cũ của trường chuyên vẫn nằm trong đáy balo, không nỡ vứt. Nhưng mặc nó hôm nay thì chẳng khác nào tự dán bảng “bị đuổi học” lên trán.

“Trường chuyên đó, bị đuổi, phải về cái khu khỉ ho cò gáy này đấy.” Chỉ nghĩ thôi cũng đủ mệt.

Trước khi rời nhà, Huy dừng lại trước cửa phòng mẹ. Cậu gõ nhẹ.

“Con đi học”

Không có lời đáp.

Kệ đi.

….

Con đường từ nhà đến trường đầy cây cối mọc hoang hai bên. Những thân cây khô gầy guộc vươn cao lên trời, vài cành còn đọng sương sớm. Đất ẩm. Mùi mưa hôm qua vẫn còn trong gió.

Khu cậu sống nằm sâu trong xóm trong, chẳng có mấy mái nhà san sát, chỉ có vài bóng người lác đác đạp xe ngang. Con đường đất như chưa từng biết đến nhựa đường, vết bánh xe hằn rõ từ cơn mưa đêm qua, từng bước đi lún nhẹ, phát ra âm thanh bì bõm.

Ngẫu nhiên gặp một vài chú vịt nhỏ, mấy con chó nhà và mèo hoang, con nào con nấy gầy như que củi khô, lặp cặp bước.

Cảm giác nó còn đáng thương hơn cậu nhiều.

Lúc Nguyễn Huy tới trường thì ngoài sân đã chẳng còn ai cả. Cậu chậm rãi bước vào Trung Học Phổ Thông Lâm Hoà với tâm trạng không mấy phấn khởi.

Sập xệ.

Đây là từ mà cậu dành để miêu tả ngôi trường này.

Ngôi trường chủ yếu được dựng từ gỗ, xen kẽ những mảng gạch vá víu chẳng cùng màu. Những bức vách ẩm mốc, vài chỗ đã mủn ra, tróc sơn, rêu xanh phủ đầy. Nhìn sơ cũng biết chẳng chịu nổi một cú va mạnh.

Phòng tài vụ nằm khuất sau bãi xe, cửa gỗ ọp ẹp, mái tôn gỉ sét.

“Em là Nguyễn Huy?”

Thầy Trần hỏi, đôi tay khô gầy, da nhăn nheo, ánh mắt hiền như đã nhìn quen hàng trăm kiểu học sinh bất mãn.

Huy khẽ gật đầu.

“Lại đây lấy sách” thầy Trần vẫy vẫy tay.

Tổng hết sách vở cần dùng cho ban tự nhiên cũng không nhiều, được câui cầm gọn trên tay.

“Theo thầy.” Thầy Trần nhìn, mỉm cười nhẹ, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi dẫn cậu đi.

Lên tầng hai, âm thanh từ các lớp học bắt đầu rõ hơn – tiếng học sinh cười đùa, hò hét, tiếng ghế bị đá ngã vang ầm ầm như có một cuộc nổi loạn nhỏ đang diễn ra.

Cuối hành lang, hai người dừng lại trước cửa lớp 12A3.

Trong lớp, một giáo viên trẻ đã đứng sẵn. Thầy Trần trao đổi vài câu, rồi gật đầu với Huy.

“Đây là giáo viên chủ nhiệm lớp em. Em vào đi nhé.”

Nói rồi ông quay đi, bóng dáng nhỏ gầy khuất dần sau hành lang tróc sơn.

Nguyễn Huy đứng lại một chút. Tay siết lấy chồng sách. Mắt nhìn vào lớp học đang ồn ào như cái chợ.

Một khung cửa, chia cắt hai thế giới.

Cậu hít vào một hơi thật sâu, rồi nhấc chân bước vào.

“Yên lặng!” Thầy giáo trẻ Hoàng gõ mạnh thước, khó khăn trấn át lũ quỷ này.

Nguyễn Huy bước vào lớp, đầu hơi cúi, lộ vẻ trầm tĩnh và yên lặng.

Thấy lớp đã phần nào ổn định, thầy Hoàng hắng giọng.

“Đây là bạn học mới lớp ta, mới chuyển đến từ phía Nam, nào, em giới thiệu mình với các bạn đi”

Nguyễn Huy thở dài.

Lũ quỷ này kết bạn sao nổi.

“Nguyễn Huy, rất vui được gặp” cậu nói, trước ánh mắt đầy mong đợi của thầy Hoàng.

Cả lớp không phản ứng gì nhiều, chỉ có mấy cô gái hít lên khe khẽ.

Thầy Hoàng vui vẻ, chỉ về chiếc bàn trống kế cuối: “Em ngồi đó nhé, ngồi bên trong”

Cậu gật đầu, bước về phía chỉ định.

Ở dưới cuối bàn đã có một học sinh nam ngồi sẵn. Da cậu ta đen sẫm, đôi mắt sếch, chân gác lên bàn. Trông như sẵn sàng để đi đánh nhau ngay tắp lự.

Một bàn mà chỉ có mình cậu ngồi. Nguyễn Huy không nghĩ là do lớp dư bàn, mà hẳn là bạn học sinh này không đi học.

Người ta nói, con người ở vùng quê chăm học lắm, cái gì mà muốn thoát khỏi cái vòng vây nghèo khổ. Rõ ràng là đã bị hoàn cảnh đồng hoá thì có, làm gì có tí tiến bộ nào.

Nguyễn Huy không cố ý đánh đồng cả thiểu số, nhưng sự khó chịu sinh sôi trong tim khiến cậu thở không nổi, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt.

Thầy Hoàng có vẻ rất vui khi thấy lớp học được yên ổn một vài giây rất ra dáng mà gõ gõ thước.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục bầu ban cán sự nhé. Lớp trưởng vẫn là Vũ An và phó học tập là Minh Chánh. Phó văn thể mỹ là…”

Tiết học đầu tiên xoay quanh các sinh hoạt đầu năm và những sự lạc quan của thầy về lớp.

Nhìn thầy Hoàng vui vẻ nói, trong khi bên dưới hơn nửa học sinh đã chán chường bấm điện thoại hoặc tụ thành nhóm nhỏ nói chuyện liên miên.

Nguyễn Huy giả bộ kéo áo khoác, giấu bàn tay cũng đang sử dụng điện thoại.

Dù sao thì nhìn thầy tội nghiệp, che một chút cho thầy đỡ buồn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play