Tiết sinh hoạt kết thúc. Tiết tiếp theo chẳng biết là gì, nhưng cả lớp bỗng rộ lên. Người nói chuyện, người chơi game, bắn nhau chí chóe, ai cũng thả ga như đang được xả trại.
Vũ An rời chỗ, bước đến chỗ Nguyễn Huy.
“Cậu cho tui xin số điện thoại đi, tui kéo vào nhóm lớp” Cậu lớp trưởng có vẻ gầy guộc, mắt kính cứ liên tục rơi xuống đầu mũi.
Nguyễn Huy khẽ đọc số điện thoại của mình. Sau khi được lớp trưởng kéo vào nhóm lớp cậu mới biết tiết tiếp theo là ngữ văn, được nghỉ.
Sau khi nhấn lưu ảnh thời khoá biểu, ngẩng đầu lên đã chẳng thấy lớp trưởng đâu nữa.
Nguyễn Huy không để tâm mấy, lại cúi đầu bấm điện thoại.
Khoa Anh: //Trường mới của mày? Trông tệ vãi!//
Huy: //Ừm//
Khoa Anh: //Ông già nhà mày không đón mẹ con mày về à?//
Huy: //Ừm//
Khoa Anh: //Mẹ kiếp mày thử ừm cái nữa đi coi tao có chui qua điện thoại bóp cổ mày không//
Nguyễn Huy nằm xuống bàn, khẽ bật cười.
Người ta dễ tìm được sự an ủi ở những người thân quen.
“Xin chào”
Giọng nữ giới ngọt ngào vang lên.
Nguyễn Huy ngẩng đầu. Là một bạn học với mái tóc bồng bềnh nhuộm vàng, môi thoa son đỏ đậm, làn da trắng nõn pha chút hồng của phấn má.
Cậu khẽ gật đầu, xem như chào lại.
Cô bạn kia trông có vẻ không mấy hài lòng, đưa ngay điện thoại lên trước mặt cậu.
“Cậu đồng ý kết bạn với mình đi”
Trên điện thoại là giao diện ứng dụng Z, đã gửi lời mời kết bạn.
Nguyễn Huy khựng lại một chút, hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng cười rồi bấm chấp nhận trong điện thoại của mình.
“Mình là Thanh Vũ, rất vui được làm quen” cô nàng vừa nói vừa ngồi vào chỗ còn trống bên cạnh cậu.
Nguyễn Huy gật đầu, sau đó tập trung hẳn vào điện thoại, giả bộ như mình rất bận rộn.
Cậu thoát ra bấm vào cái ứng dụng máy tính hơn chục lần rồi mà cô nàng bên cạnh vẫn còn ngồi ngay ngắn.
Con gái Lâm Hoà có vẻ bạo dạn hơn con gái nơi cậu sống trước kia nhiều.
Phải gồng mình mới trụ được tới giờ ra chơi. Nguyễn Huy nhanh chóng ra khỏi chỗ ngồi, tự mò đến căn tin.
Đông nghẹt người, chen chúc và xô đẩy hỗn loạn.
Cậu may mắn mua được một chiếc bánh nhỏ, không rõ là bánh gì nữa, có vẻ như được chủ căn tin tự chế ra.
Ngoài giòn trong mềm.
Rất ngon.
Nguyễn Huy mua liền hai cái, thẫn thờ ngồi ăn. Dòng người lướt qua trước mặt, đa số đề đầu xanh môi đỏ, thiểu số thì xỏ khuyên chửi thề. Thỉnh thoảng mới gặp được vài bạn học trông bình thường nhưng lại có vẻ khép nép, cúi đầu mãi.
Tiếng trống vào học vang lên, cậu cũng theo dòng người lội lên lầu, trở về lớp học.
Tiết học toán tiếp theo này có vẻ không được ưa chuộng. Giáo viên giảng dạy là một thầy giáo lớn tuổi, thậm chí là lẫm cẩm, tay cầm viên phấn còn run.
Dĩ nhiên là ông không có sức để la mắng lũ học sinh bên dưới. Người thì ném vở, ăn vụng, người thì chơi game hét lớn, tiếng cười to như cá heo mắc cạn.
Nguyễn Huy khẽ nhìn thầy. Cố gắng nghe những gì thầy nói, tay chép bài vào sách.
Cậu không có thói quen sử dụng tập, bình thường đều là đánh dấu vào sách để học,như vậy dễ hơn rất nhiều.
Có lẽ cùng nhìn thấy ánh mắt của cậu, thầy nhìn Nguyễn Huy nhiều hơn một chút.
Các tiết học tiếp theo chẳng có mấy nổi trội, vẫn cái tình huống đó mà tiếp diễn. Học sinh thì một đằng, giáo viên thì một nẻo.
Nguyễn Huy chỉ nghe có mấy bài giảng mà cảm thấy lổ tai sắp điếc, lúc ra khỏi trường còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn là ra khỏi nhà.
…
Con đường về lách qua nhiều con hẻm, vòng vèo khắp nơi.
Cậu đi bộ, bình thãn. Ngắm trời ngắm mây ngắm cây cỏ ven đường mọi thứ ở đây toát lên một sức sống khác biệt nhẹ nhàng so với cuộc sống thành phố lớn.
Thỉnh thoảng vang lên mấy câu chửi tục văng vẳng tựa đặc sản.
Ánh nắng cháy trên đầu không chạm tới con hẻm này chút nào, vẫn cứ tối om om, mùi ẩm mốc bốc lên tứ phía.
“Cạch… cạch” Âm thanh gậy sắt gõ lên nền xi măng.
Nguyễn Huy ngẩng đầu.
Trước mặt là ba thanh niên mặc đồng phục cùng trường với cậu, người chính giữa trông rất quen nhưng cậu không nhớ nổi.
Muốn nghiêng người tránh đi nhưng cây gậy sắt lại chắn ngang lối, nện nhẹ vào bụng cậu vài cái như thử phản ứng.
“Mày nghĩ mày đang đi đâu?” Tên đầu đỏ đứng giữa lên tiếng, giọng cậu ta khàn khàn, đôi mắt sếch cộc cằn, lộ vẻ kiêu ngạo, lưu manh, trông có vẻ là tên cầm đầu nhóm.
Nguyễn Huy phủi bụi từ cây gậy kia vô tình dính lên áo, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đi về nhà”
Đầu đỏ: “…”
Đầu đỏ: “Mày dám trả treo? Đánh nó!”
Ba tên lao vào, có chút kĩ thuật nhưng không nhiều, phối hợp cũng chẳng quá khá, thậm chí nói là không mấy ăn ý.
Nguyễn Huy né tránh cây gậy đánh tới, bị một tên trong đó đánh vào bụng một cái đau điếng người.
Cậu ôm bụng lùi ra sau, dựa người vào tường.
“Cạch cạch!”
“Dám trả treo mất dạy, sau này gặp anh Thanh thì nhớ đi đường vòng” mấy tên râu ria gì đó nói.
Nguyễn Huy ôm bụng, nuốt không nổi cục tức này.
Updated 39 Episodes
Comments