"Ơ... Chú... nhỏ?"
Trình Nhược Hy mơ màng, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Người đàn ông đó không ai khác là Thẩm Duy Thành, chú nhỏ của Thẩm Tử Dương, một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa giàu có, quyền lực khiến bao cô gái đem lòng say mê. Anh ta cũng chính là CEO quyền lực của tập đoàn bất động sản Thiên Dực.
Anh mặc bộ vest đen phẳng phiu không chút nếp nhăn, áo sơ mi trắng bên trong được cài khuy chỉnh tề, cà vạt trên cổ được nới lỏng. Đứng gần còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà pha chút xạ hương thoang thoảng trên người anh. Cả người toát lên vẻ lạnh lùng và quy củ, khí chất của anh như có thể áp đảo cả đối phương.
Sau tiếng gọi "chú nhỏ", Thẩm Duy Thành liền cúi mặt xuống nhìn cô. Ánh mắt anh khi nhìn thấy Trình Nhược Hy có phần bất ngờ, nhưng chỉ trong thoáng chốc liền khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên, lạnh lùng thường ngày.
Môi anh khẽ mấp máy, "Sao lại ở đây?" giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm vang lên.
"Chú nhỏ-..." Trình Nhược Hy vẫn trong trạng thái mơ màng. Tuy cô nhận diện được người ta nhưng lại không đủ tỉnh táo để biết mình đang làm cái gì.
"Gọi đủ chưa?" Không đợi cô nói xong, Thẩm Duy Thành đã lên tiếng cắt ngang lời của Trình Nhược Hy, giọng vẫn lạnh như băng.
"Say rồi thì gọi Thẩm Tử Dương đi, gọi tôi làm gì?"
Nói xong, anh rút điện thoại ra, toan gọi cho tên Thẩm Tử Dương đó. Thấy thế, Trình Nhược Hy vội vã lao tới ngăn lại.
"Khoan đã, chú-... Thẩm Duy Thành, đừng gọi!" Đang giơ tay ra với lấy điện thoại của anh thì bị vấp chân rồi ngã thẳng vào lòng Thẩm Duy Thành.
Mùi hương bạc hà hoà chung với mùi xạ hương nam tính từ người anh khiến cô như bị mê hoặc. Trong giây phút ấy, mọi âm thanh ồn ào xung quanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập hỗn loạn của Trình Nhược Hy.
Anh hơi cúi xuống, ánh mắt như có thể nhìn thấu tâm can của người đối diện.
"Đứng không vững mà cũng đòi cản tôi?" Giọng nói trầm khàn ấy vang lên kéo Trình Nhược Hy về lại thực tại.
Cô giật mình, vội lùi ra sau, ánh mắt hơi hoảng loạn, lúc này chắc là cô đã tỉnh được một chút.
"X-Xin lỗi, tôi không cố ý..." Trình Nhược Hy cắn nhẹ môi dưới, cúi mặt xuống đất không dám nhìn thẳng vào người kia.
Thẩm Duy Thành nổi tiếng là người lạnh lùng, ngang ngược lại không gần nữ sắc. Vừa nãy cô vô tình ngã vào lòng anh như thế, liệu có bị nghĩ là cố tình không. Cô tự hỏi không biết Thẩm Duy Thành sẽ xem cô thành loại người gì đây. Là kiểu đã có bạn trai nhưng vẫn đi quyến rũ người đàn ông khác hả!? Dù rằng Thẩm Tử Dương cắm sừng Trình Nhược Hy, nhưng hai người vẫn chưa chính thức chia tay. Bây giờ xảy ra loại chuyện này, Thẩm Duy Thành chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô cố ý, muốn một chân đạp hai thuyền, một bên là cháu trai nhà họ Thẩm, bên còn lại là chú nhỏ quyền lực của bạn trai. Trình Nhược Hy chỉ biết khóc thầm trong lòng, thanh danh của cô... Mất sạch rồi!
"Ngẩng đầu lên." Giọng nói của anh vẫn thế, không có thay đổi gì. Bộ dạng vẫn bình thản, chẳng bù cho người trước mặt đã sợ hãi đến mức hơi co rúm người lại.
Trình Nhược Hy làm theo lời anh nói, ngẩng đầu lên, im lặng không nói tiếng nào. Ánh nhìn của Thẩm Duy Thành lướt qua từ trên xuống dưới như đang đánh giá cô. Trình Nhược Hy chỉ biết cười gượng gạo.
"Bây giờ biết sợ rồi à? Thẩm Tử Dương mà viết bạn gái mình nhào vào lòng người đàn ông khác không biết sẽ nghĩ như thế nào đây." Anh nhếch môi.
Nghe đến cái tên "Thẩm Tử Dương", cả người Trình Nhược Hy thoáng chốc đông cứng lại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống gò má, môi mím chặt. Thẩm Duy Thành thấy vậy thì hơi bối rối, ánh mắt nhìn cô dịu lại, có phần xót xa. Anh định mở lời thì cô đã cất giọng.
"Thẩm Tử Dương là cái thá gì chứ!? Anh ta cắm cho tôi cái sừng dài như thế, còn tôi thì không được à!?" Giọng cô hơi run run, nước mắt vẫn chảy lã chã, tay siết chặt lại thành hình nắm đấm.
Thẩm Duy Thành nghe tới đây thì hơi ngơ người. Vậy ra lý do cô khóc không phải nhìn thấy anh rồi sợ hãi đến khóc mà là do... Thẩm Tử Dương!??
Anh thầm rủa thằng cháu mình. Cô gái anh để ý tới nhưng không có được mà lại bị nó làm tổn thương đến mức khóc lóc thảm hại thế này. Hàng mày anh cau lại, tay siết chặt sau đó lại thả lỏng ra. Hít một hơi rồi lại gần Trình Nhược Hy, đưa ngón tay cái lên gạt nước mắt cho cô rồi nắm lấy cổ tay nhỏ bé đó kéo ra ngoài.
Trình Nhược Hy giật mình khi bất ngờ bị kéo đi, cô vội giằng lại nhưng sức anh lớn hơn nên không thành.
"Này, anh kéo tôi đi đâu thế, buông ra!" Trình Nhược Hy giãy giụa cố rút tay, càng như thế anh càng nắm chặt hơn.
"Về nhà."
Lời nói của anh như sét đánh ngang tai. Lúc này cô đâu có muốn về nhà, với cả người này bị lãng tai à, rõ ràng cô đã nói cái tên rác rưởi Thẩm Tử Dương kia đang cắm sừng cô mà!
Trình Nhược Hy trong lòng tức anh ách nhưng lại không làm được gì, cô ngước đầu nhìn anh, mắt vẫn còn vương lệ, giọng nỉ non.
"Tôi không muốn về đó đâu."
"Về nhà tôi." Anh hơi cau mày, tay vẫn không buông ra.
"Tôi đi với bạn." Trình Nhược Hy vội đáp trả lại ngay. Cô còn chưa chính thức chia tay, cứ vậy mà đi với chú nhỏ của bạn trai thì cô trở thành loại người gì vậy chứ!
"Bảo bạn em về đi, tôi đưa em về." Anh ngang ngược đáp lại. Thẩm Duy Thành không quan tâm cô đi một mình hay đi với bạn.
Thẩm Duy Thành kéo cô đến trước chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen tuyền. Mở cửa xe rồi ép buộc Trình Nhược Hy vào trong, mặc cho cô la hét phản kháng.
"Thẩm Duy Thành, anh không sợ nhưng tôi thì sợ đấy!" cô nói, giọng khàn khàn, mắt vẫn hoen đỏ.
Thẩm Duy Thành điềm tĩnh đáp lại: "Em sợ cái gì?"
"Tôi-.."
"Sợ mất mặt? Mất thanh danh? Hay sợ Thẩm Tử Dương sẽ nói em lăng loàn, một chân đạp hai thuyền, sợ nó tung tin nói em đi quyến rũ chú nhỏ của bạn trai?" Thẩm Duy Thành liệt kê ra một vài lý do, cô không biết nên đáp lại thế nào vì tất cả những cái anh vừa nêu đều là những cái cô sợ.
"..."
Thẩm Duy Thành nghiêng người, lấy dây an toàn cài cho cô gái nhỏ đang ngồi cạnh mình, anh lại nói tiếp.
"Không phải em nói nó ngoại tình à?" Anh nhếch mép cười, "Nếu làm bạn gái nó khó quá, vậy thì... thử làm thím của nó đi." Anh thản nhiên nói, lời nói nửa đùa nửa thật.
Trình Nhược Hy ngạc nhiên, tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Người này sao lại có thể thản nhiên nói ra mấy lời vô liêm sỉ như vậy chứ!?
"Suy nghĩ đi, em thời gian từ bây giờ cho đến lúc về đến nhà tôi. Sau đó nếu vẫn không nói gì, tôi sẽ coi như em đã ngầm đồng ý."
"Anh!!" Trình Nhược Hy quay mặt đi chỗ khác, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi quán bar nhộn nhịp. Trình Nhược Hy sực nhớ ra Lưu Thanh Hà vẫn chưa biết chuyện, nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin.
Updated 35 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Chú đã thương thầm trộm nhớ từ lâu nay có cơ hội ngon ăn như này tiếc j không nắm bắt chứ ...... về làm Thím của tra nam cho hắn ta tức nội thương luôn
2025-06-29
3
⟡𝓣𝓱𝓮𝓽𝓪𝓷𝓸𝔁⟡
Mốt thấy bộ này đổi tên thành chú yêu em :)
2025-06-18
2
⁷ᵗ 𝐓𝐡ấ𝐭 𝐁á𝐭_Gia Kỳ
chú này thít cj từ trc r chứ j😏
2025-06-04
4