Chap 2 - Tôi không phải con rối của cậu

Hai ngày sau – Trường Lâm Thiên – giờ thể dục
Cả lớp tập trung trên sân bóng, nắng nhẹ phủ lên từng vạt áo đồng phục. Đám con trai đang đá bóng ở nửa sân bên kia, còn các bạn nữ đứng theo nhóm, tám chuyện, chơi chuyền bóng, một số thì chỉ ngồi mát nghỉ ngơi.
Lâm Nhã Vy chọn góc xa nhất sân, nơi râm mát dưới tán cây bằng lăng, ngồi lặng lẽ uống nước.
Các bạn nữ
Các bạn nữ
Vy, cậu không chơi à?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Mình hơi mệt, ngồi chút thôi.
Thật ra không mệt, chỉ không muốn bị chú ý.
Từ bên kia sân, một bóng áo trắng nổi bật đang dần tiến đến – Trần Duy Khanh, cởi áo khoác thể dục, chỉ mặc áo thun trắng ôm sát cơ thể. Mồ hôi ướt nhẹ phần tóc mai khiến trông anh càng lạnh mà quyến rũ đến đáng sợ.
Nhưng… ánh mắt anh không nhìn ai. Chỉ nhìn một người.
Lâm Nhã Vy cảm nhận được. Cô cụp mắt xuống, giả vờ buộc lại dây giày.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Cậu tránh mặt tôi suốt hai ngày rồi.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không tránh.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Cậu im lặng, chuyển chỗ ngồi trong lớp, ra chơi không ở sân, về thì đi cửa sau… đó là không tránh?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi chỉ… không muốn làm phiền cậu.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
/cười nhạt/ cậu làm phiền tôi đấy. Rất phiền.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Vậy thì để tôi biến mất luôn.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/cô đứng dậy, định rời đi./
Một tay anh giơ ra, chặn trước mặt cô – động tác dứt khoát, không cho cô bước tiếp.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Cậu trốn được bao lâu?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cho tới khi cậu chịu hiểu rằng… tôi không phải con rối để cậu giật dây.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Tôi không cần giật dây. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi bên cạnh tôi.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu? Tôi không thích bị điều khiển!
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
/giọng trầm xuống, cực kỳ nghiêm túc/ Tôi điều khiển tất cả những gì là của tôi. Kể cả cảm xúc của cậu.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/đôi mắt ánh lên tia phản kháng/ Vậy thì… tôi sẽ không bao giờ thuộc về cậu.
Câu nói này… như một lưỡi dao. Nhưng thay vì giận dữ, anh lại nhìn cô chăm chú – rất lâu.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Vậy thì tôi sẽ làm cho cậu muốn thuộc về tôi.
Buổi tối – Trường Lâm Thiên có buổi học nhóm ôn tập tại thư viện lớn – bắt buộc với học sinh có điểm dưới trung bình Toán và Vật Lý.
Lâm Nhã Vy đến sớm, chọn chỗ gần cửa sổ. Cô vốn học tốt, nhưng vì bài kiểm tra đầu vào bị điểm thấp do mất tập trung hôm ấy nên cũng bị gọi vào nhóm ôn tập.
Mở sách ra, cô nhíu mày khi nhìn thấy một quyển vở khác nằm bên trong – không phải của cô, bìa da màu đen, đóng kín.
Cô mở thử – bên trong là nét chữ nghiêng, gọn gàng: “Không cần giả vờ lạ lẫm. Tôi nhớ tất cả những gì thuộc về em. – Duy Khanh.”
Cô giật mình. Ngay lúc đó, một giọng trầm thấp vang lên phía sau.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Cậu lấy nhầm vở của tôi từ sáng. Tôi cố tình để lại trong balo cậu.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Tôi muốn cậu nhớ một chuyện – người từng nắm tay cậu giữa con hẻm đầy máu, không phải để bị quên lãng.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không quên. Nhưng tôi không muốn sống mãi trong ký ức đó.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Vậy sống trong hiện tại đi. Hiện tại là tôi muốn cậu.
Không khí trong thư viện căng như dây đàn khi hai người nhìn nhau không ai chịu nhường.
Ngay lúc đó – một tin nhắn được gửi đến máy Lâm Nhã Vy. Số lạ. Chỉ có một dòng: “Nếu cô còn tiếp cận cậu ấy, cô sẽ hối hận.”
Cô tái mặt. Đôi tay khẽ run khi đọc dòng chữ ấy lần thứ hai.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Có chuyện gì?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Không… không có gì.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Đừng nói dối. Mặt cậu trắng bệch.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô giấu điện thoại, đứng dậy rời khỏi bàn./
Tối muộn – Ký túc xá nữ – sân thượng tầng 5.
Lâm Nhã Vy ngồi ôm đầu gối, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao nhưng lòng lại đầy hỗn loạn.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
“Rốt cuộc tại sao mình lại nhận được tin nhắn đó? Ai biết chuyện giữa mình và Trần Duy Khanh?”
Một chiếc áo khoác bất ngờ phủ lên vai cô. Mùi hương bạc hà quen thuộc.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Cậu luôn chọn trốn lên cao mỗi khi rối trí, đúng không?
Cô không trả lời. Anh ngồi xuống cạnh.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Là Khánh My nhắn tin cho cậu?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
… Tôi không chắc.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Tôi sẽ xử lý.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu định xử lý mọi thứ bằng cách đó mãi sao?
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Tôi sẽ không để ai chạm vào thứ tôi muốn giữ.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/Cô quay sang nhìn anh./ Nhưng nếu thứ đó… không muốn ở lại?
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Vậy thì tôi sẽ khiến nó không còn muốn rời đi nữa.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
/anh cúi người, kề sát tai cô, giọng trầm như thôi miên./ Cậu có thể chạy. Nhưng tôi luôn tìm thấy cậu.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu bệnh thật rồi, Trần Duy Khanh.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Bệnh… vì cậu.
Dưới sân ký túc xá – một người con gái nắm chặt điện thoại, ánh mắt tối như địa ngục.
Lê Khánh My
Lê Khánh My
Muốn giành anh ấy với tao? Mày sẽ phải mất nhiều hơn mày tưởng.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play