Chap 3 - Em không phải lựa chọn thay thế

Trưa hôm sau – căng tin trường Lâm Thiên
Cả trường náo nhiệt với tiếng nói cười, mùi cơm canh, đồ chiên bốc lên thơm phức. Trần Duy Khanh bước vào, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, đôi mắt quét một lượt rồi dừng lại ở chiếc bàn phía góc cuối – nơi Lâm Nhã Vy đang ngồi ăn một mình với phần cơm chỉ vơi chưa được nửa.
Cậu bước tới, thả khay thức ăn xuống bàn, ngồi xuống đối diện cô mà không hỏi han gì.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu ngồi đây làm gì?
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Ăn cơm.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Ở đây nhiều bàn còn trống mà.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Nhưng tôi chỉ muốn ngồi đây.
Ánh mắt của những học sinh xung quanh bắt đầu dồn về phía hai người. Những tiếng xì xào to nhỏ vang lên rải rác.
Lâm Nhã Vy hơi cúi đầu, lặng lẽ gắp thêm miếng rau nhưng tay thì khẽ run. Trần Duy Khanh đưa cho cô một chai nước lọc, ánh mắt sắc như dao cắt qua đám đông.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Nếu thấy phiền, tôi có thể đưa cậu đi nơi khác.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/cắn môi/ … Cậu đừng làm mọi thứ phức tạp thêm được không?
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Mọi thứ vốn đã phức tạp từ khi cậu xuất hiện ở đây.
Sau giờ học – thư viện tầng 3 – phòng học nhóm môn Vật Lý
Nhã Vy bước vào, đã thấy một người con gái ngồi sẵn. Lê Khánh My – đôi mắt đỏ hoe, nhưng khi thấy Vy thì khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.
Lê Khánh My
Lê Khánh My
Cũng đến học nhóm à? Nghe nói cậu là học sinh giỏi, không ngờ điểm Vật Lý lại thấp thế.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
… Ừm.
Lê Khánh My
Lê Khánh My
/nhướn mày/ Cậu và Duy Khanh… từng quen nhau?
Lâm Nhã Vy thoáng khựng lại.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Không còn quan trọng nữa.
Lê Khánh My
Lê Khánh My
Cậu sai rồi. Với những người như cậu, “quá khứ” luôn là thứ bị lợi dụng.
Cô ta đặt lên bàn một xấp ảnh – những tấm ảnh cũ chụp trong con hẻm nhỏ ở trung tâm thành phố, nơi Lâm Nhã Vy từng ở, trong đó có ảnh cô và Duy Khanh đứng cùng nhau – rất gần.
Lê Khánh My
Lê Khánh My
Cậu nghĩ một người như tôi không thể điều tra quá khứ của cậu à? Tôi biết cậu từng là con gái của bà chủ tiệm thuốc phá sản. Tôi cũng biết cậu từng sống với ông ngoại nghiện rượu. Và đặc biệt… tôi biết Duy Khanh từng cứu cậu khỏi một vụ bắt cóc.
Tim Nhã Vy đập mạnh, ngực nhói lên một nhịp.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Vậy thì sao?
Lê Khánh My
Lê Khánh My
Vậy thì đừng tưởng quá khứ đó khiến cậu trở thành điều đặc biệt trong lòng Duy Khanh. Tôi ở bên cậu ấy ba năm nay. Còn cậu? Chỉ là người cũ quay lại thôi.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/mắt lạnh đi/ Cảm ơn đã nhắc nhở. Nhưng tôi chưa từng cố chen vào. Tôi chỉ muốn tìm lại ký ức, không phải tình yêu.
Lê Khánh My
Lê Khánh My
Đừng giả thánh thiện. Đàn ông như Duy Khanh – ai gần được là không buông đâu.
Khánh My đứng dậy, bỏ đi. Cánh cửa phòng học nhóm đóng sầm lại. Lâm Nhã Vy nhìn tấm ảnh rơi trên bàn… cắn môi đến bật máu.
Tối hôm đó – sân sau trường – nơi hầu như chẳng có ai lui tới
Trần Duy Khanh đứng tựa gốc cây, ánh đèn vàng từ dãy hành lang hắt nhẹ lên khuôn mặt anh – lạnh lùng, đẹp như tượng đá. Cậu nhìn đồng hồ – 21:15.
Bóng người quen thuộc bước tới, chậm rãi, có chút do dự. Là Lâm Nhã Vy.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Tôi tưởng cậu sẽ không đến.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi cũng tưởng vậy.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Vậy tại sao lại đến?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Vì tôi cần rõ ràng.
Gió lướt qua khiến mái tóc cô bay nhẹ. Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu quen Khánh My ba năm rồi?
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
/ngập ngừng một giây/… Không hẳn là “quen”.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Nhưng cậu để cô ấy tự xưng là bạn gái trước mặt mọi người.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Nhưng cậu để cô ấy tự xưng là bạn gái trước mặt mọi người.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/lùi lại một bước/… Cậu thật ích kỷ. Nếu không yêu, tại sao lại để người ta hy vọng?
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Cậu hỏi tôi? Vậy tôi hỏi lại cậu – nếu không còn tình cảm, sao cậu vẫn quay lại tìm tôi?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không quay lại vì yêu. Tôi quay lại vì tôi cần biết… tại sao cậu biến mất năm đó.
Im lặng phủ lên cả hai. Mặt trăng bị mây che khuất, ánh sáng trở nên mờ nhạt hơn.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Vì tôi không muốn cậu bị kéo vào thế giới của tôi. Thế giới mà ở đó, người tôi yêu có thể chết bất kỳ lúc nào.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Tôi không yếu đuối như cậu nghĩ.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Nhưng tôi yếu đuối khi nhìn cậu rơi nước mắt.
Anh bước đến, giơ tay chạm vào gò má cô – ngón tay lạnh chạm vào nơi mềm mại và ấm áp nhất.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Tôi không muốn cậu làm “người thay thế”. Cậu luôn là người duy nhất khiến tôi cảm thấy sợ hãi khi mất đi.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/nước mắt chực trào/ Nhưng tại sao vẫn ở cạnh người khác?
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Vì tôi không thể chạy theo cậu mãi. Tôi tưởng cậu sẽ không quay lại nữa.
Gió lại nổi lên. Bầu trời như nặng trĩu một cơn mưa chưa kịp rơi. Cả hai nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào. Sự im lặng ấy – dày như nỗi đau chưa lành.
Lâm Nhã Vy quay lưng bước đi. Cô không thể đối diện với anh thêm một giây nào nữa.
Sáng hôm sau – lớp 11A – tiết Văn
Lớp học đang ồn ào thì cô giáo bước vào, theo sau là một nam sinh lạ mặt – dáng người cao, ánh mắt sắc sảo nhưng vẫn mang vẻ phong trần.
Cô giáo chủ nhiệm
Cô giáo chủ nhiệm
Đây là bạn học sinh mới – Dương Thiên An. Bạn ấy chuyển về từ TP.HCM, tạm thời sẽ ngồi cùng bàn với Nhã Vy.
Lớp xôn xao. Lâm Nhã Vy ngẩng đầu, vô thức liếc sang chỗ Trần Duy Khanh – anh vẫn không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt sắc lại ngay khi thấy người con trai kia ngồi cạnh cô.
Dương Thiên An
Dương Thiên An
/cười nhẹ, đưa tay/ Chào cậu, tôi là An.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Ừm, mình là Vy.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
/nhìn chằm chằm – không rời mắt/
Giờ ra chơi – hành lang tầng 2 – nơi có tầm nhìn bao quát sân trường
Dương Thiên An
Dương Thiên An
Hình như có người đang rất ghét tôi vì ngồi cạnh cậu.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Cậu nhạy cảm ghê.
Dương Thiên An
Dương Thiên An
Không nhạy cảm sao sống được trong giới buôn đá quý ở Sài Gòn?
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Hả? Cậu…
Dương Thiên An
Dương Thiên An
/cười/ Ừ, nhà mình có cửa hàng đá quý truyền đời. Mình không thích mấy thứ lấp lánh, nhưng lại rất thích… những người có đôi mắt buồn.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/lúng túng/ Cậu vừa tán tôi à?
Dương Thiên An
Dương Thiên An
Nếu tôi nói “phải”, cậu sẽ từ chối à?
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
/từ phía sau bước đến, giọng lạnh như băng đá/ Cô ấy từ chối.
Không khí như bị hút hết dưỡng khí trong tích tắc.
Dương Thiên An
Dương Thiên An
/cười nhếch mép/ Ai cho cậu quyền quyết định thay người khác?
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Tôi không cần xin phép. Chỉ cần hành động đủ nhanh.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
/cảm thấy căng thẳng tột độ/ Hai người thôi đi!
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
Vy, em đi với tôi.
Lâm Nhã Vy /nu9/
Lâm Nhã Vy /nu9/
Không. Cậu không có quyền kéo tôi đi nữa.
Trần Duy Khang /na9/
Trần Duy Khang /na9/
/lùi lại một bước, mắt ánh lên tia tổn thương nhẹ/ Vậy thì từ giờ tôi không kiềm chế nữa.
Ngay tối hôm đó – trên diễn đàn trường Lâm Thiên xuất hiện một bài viết ẩn danh: “Lâm Nhã Vy – con gái của chủ nợ cũ phá sản – đang lợi dụng học sinh nhà giàu để leo lên địa vị. Đã từng sống chung với bạn trai cũ, sau đó lại giả vờ ‘ngoan hiền’ quay lại quyến rũ học sinh ưu tú nhất khối.”
Kèm theo bài viết là những bức ảnh bị chụp lén – trong đó có cả bức cô nói chuyện với Dương Thiên An, và một bức khác từ rất lâu – cô ôm Duy Khanh trong bệnh viện sau một tai nạn.
Cuộc sống học đường của Lâm Nhã Vy chính thức rơi vào vòng xoáy tin đồn.
Hết Chap 3 – Em không phải lựa chọn thay thế
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play