[FREENBECKY] TẤT CẢ LÀ VÌ EM...!

[FREENBECKY] TẤT CẢ LÀ VÌ EM...!

Aria?

Bangkok đêm nay khoác lên mình chiếc áo lấp lánh của ánh đèn, tiếng nhạc và những lời thì thầm trong gió
Trước cổng rạp – nơi tổ chức buổi công chiếu phim đình đám nhất năm – một biển người chen chúc sau hàng rào an ninh
Đèn flash loé lên như sao rơi. Tiếng gọi tên, tiếng vẫy tay, những tấm bảng LED phát sáng liên tục… tất cả tạo nên một hỗn hợp gần như choáng ngợp
Giữa lúc âm thanh dâng đến đỉnh điểm, một chiếc xe màu đen sang trọng đến, dừng hẳn trước thảm đỏ
Cánh cửa từ từ mở ra
Thân ảnh cao, mảnh khảnh bước xuống
Khoảnh khắc ấy, không gian dường như khựng lại nửa nhịp
Cô mặc một chiếc đầm dạ hội màu thiên thanh, chất liệu lụa ánh satin mịn như nước chảy
Phần ngực váy được đính đá tinh xảo, phản chiếu ánh đèn thành những tia sáng nhỏ. Mái tóc cột thấp, gọn gàng, khoe trọn chiếc cổ thanh mảnh và khí chất không thể lẫn với bất kỳ ai
Cô không cần tạo dáng nhiều. Cô chỉ đứng đó – kiêu hãnh, trầm tĩnh, đầy bản lĩnh – và đám đông gần như tự động nín lặng
Chỉ một giây sau, mọi máy ảnh như đồng loạt tỉnh giấc
Phóng viên
Phóng viên
Freen! Nhìn sang phải ạ!
Phóng viên
Phóng viên
Chị Freen, một nụ cười nhé!
Cô xoay người rất nhẹ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng thẳng vào máy quay. Nụ cười hiện lên nơi khoé môi – mờ nhạt, nhưng vừa đủ để khiến cả trăm ống kính muốn chụp lại khoảnh khắc đó mãi mãi
Cô tiến chậm rãi trên thảm đỏ. Từng bước đi của cô như được đo đếm bằng năm tháng rèn giũa. Không ai thấy mỏi mệt sau lớp váy ấy. Không ai biết trong đôi giày cao gót kia có từng vết trầy đau rát chỉ thấy một người phụ nữ đang bước đi trong ánh sáng – mà chính cô cũng là nguồn sáng
Cô ký tên, trả lời vài câu phỏng vấn, chụp ảnh cùng đoàn phim, sau đó cùng các khách mời bước vào hội trường
Buổi công chiếu diễn ra long trọng, chỉn chu – nhưng với cô, nó chỉ là một phần quen thuộc của công việc: hoàn hảo, máy móc, lặp lại
Gần nửa đêm, sự kiện khép lại
Các nghệ sĩ được hướng dẫn rời đi bằng cửa phụ. Trợ lý của cô đã đứng sẵn ở lối riêng phía sau, nhưng cô không đi theo
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị đi lối chính *nói, bình thản*
Looknam Orntara Poolsak
Looknam Orntara Poolsak
*giật mình* Đông lắm đó chị, báo chí còn chưa giải tán đâu…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ mỉm cười, lắc đầu* Không sao chị quen rồi
Và thế là, giữa những ánh đèn sân khấu đang tắt dần, cô bước trở lại từ cửa lớn – con đường từng đưa cô đến với ánh hào quang
Đèn flash lại nổ tung như pháo
Phóng viên đã đợi sẵn. Họ ùa lên như sóng, máy ghi âm, micro, camera đưa sát đến từng bước chân cô
Cô không dừng lại. Cô bước đi thản nhiên như thể đang đi giữa sân khấu của chính mình. Không ai dám chắn đường, không ai muốn làm gián đoạn một khoảnh khắc quá đỗi điện ảnh
Nhưng rồi…
Một bàn tay nhỏ bất ngờ kéo lấy vạt váy của cô
Aria
Aria
Cô ơi... cô ơi...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cúi đầu*
Một bé gái tầm bốn, năm tuổi đang đứng sát bên chân cô, bàn tay níu lấy mép váy cô một cách vụng về – kiểu níu của trẻ con khi muốn xin gì đó: một viên kẹo, một cái ôm, hay một ánh nhìn
Aria
Aria
Cô giống lắm… *giọng bé vang lên, nhẹ như hơi thở*
Aria
Aria
Giống bạn của mami con…
Cô ngạc nhiên, nhưng chưa kịp phản ứng thì vệ sĩ đã lao đến theo phản xạ, bế bổng bé lên khỏi mặt đất
Ken (Vệ sĩ)
Ken (Vệ sĩ)
Không được lại gần nghệ sĩ! Bé con, cháu ở đâu ra vậy?
Aria
Aria
*hoảng sợ, vùng vẫy* Con không làm gì hết! Con chỉ muốn gặp cô thôi! Cô giống bạn mami mà!
Tiếng la của bé khiến những người xung quanh chú ý. Máy ảnh, điện thoại đồng loạt xoay lại. Một số phóng viên đã bắt đầu livestream
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*lặng người vài giây*
Cô không biết vì sao mình lại xúc động đến vậy. Có thể là ánh mắt ấy đôi mắt vừa xa lạ vừa thân quen như thể đã từng xuất hiện trong một giấc mơ nào đó rất cũ. Hoặc có lẽ là cách cô bé gọi “cô ơi” hồn nhiên, đầy tin tưởng khiến một nơi nào đó trong lồng ngực cô khẽ nhói lên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bước tới* Đưa bé cho tôi đừng làm bé sợ
Ken (Vệ sĩ)
Ken (Vệ sĩ)
Chị Freen, không tiện đâu… *nói khẽ, lo lắng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không sao đưa bé đây
Vệ sĩ đành đặt cô bé xuống. Ngay lập tức, bé nhào vào lòng cô, hai tay vòng qua cổ cô như thể sợ ai đó sẽ kéo đi mất
Cô cúi người ôm bé. Một tay xoa nhẹ lưng, một tay đỡ gáy. Cô không nói gì, chỉ ôm và hơi thở bé nhỏ áp vào ngực cô như thì thầm điều gì đó sâu xa hơn mọi câu hỏi
Phía sau, phóng viên bắt đầu thì thầm
Phóng viên
Phóng viên
Con nhà ai vậy?
Phóng viên
Phóng viên
Con riêng Freen à?
Phóng viên
Phóng viên
Chị ấy có con sao? Tin sốc đó nha!
Phóng viên
Phóng viên
Vai mới hay là… thiệt vậy trời?
Cô vẫn giữ im lặng. Bỏ ngoài tai những lời xì xào, cô chỉ dịu dàng hỏi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cô giống bạn của mami con lắm hả?
Aria
Aria
Dạ… Giống lắm luôn á… *gật đầu*
Giữa tiếng đèn flash, tiếng loa và hàng trăm cặp mắt đang dõi theo, cô cúi đầu, nhẹ nhàng áp má vào mái tóc bé con đang rối
Không hiểu sao… cô không muốn buông ra
Sự hỗn loạn luôn bắt đầu từ những điều nhỏ nhất
Một cái níu tay, một tiếng gọi ngây thơ, một cái ôm vô thức
Rồi đèn flash, tiếng xì xào, những cú lia máy ảnh nối nhau như hiệu ứng domino – từng đợt, từng đợt trùm lên khoảng không vốn đã quá ngột ngạt của một đêm rực rỡ
Cô vẫn bế cô bé trong tay, đôi tay cô vẫn vững nhưng ánh mắt… đã bắt đầu run
Không phải vì ống kính, không phải vì đám đông
Mà là vì đứa trẻ đang nép vào ngực cô và một điều gì đó… mơ hồ, rất cũ, đang dần trồi lên từ đáy ký ức
Aria
Aria
Cô đừng giận con nha *khẽ nói, giọng nhỏ xíu như sợ làm phiền*
Aria
Aria
...con chỉ muốn lại gần… vì… vì cô giống lắm…
Cô khẽ cúi đầu xuống, đôi mắt cô bé long lanh, đỏ hoe, nhưng ánh nhìn thì trong vắt đến nao lòng
Và rồi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Aria!!
Một tiếng gọi xé ngang không gian
Giọng phụ nữ, đứt quãng, hốt hoảng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ngẩng đầu lên, theo phản xạ*
Một người phụ nữ trẻ chạy vội đến từ phía hàng rào an ninh. Gương mặt tái nhợt vì lo, mái tóc buộc vội sau gáy bung vài sợi rối, bước chân lảo đảo như vừa vượt qua một quãng dài chỉ để đuổi theo một điều cô sợ sẽ mất
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Aria! Con chạy đi đâu vậy? Con có biết nguy hiểm thế nào không! *thở hổn hển, giọng vỡ ra từng chữ*
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play