Chương 2

#2
Tuyện:Thanh Xuân Mai Dưới Tán Phượng
______
Trường trung học Ninh Hải vào những ngày cuối thu vẫn giữ được vẻ đẹp thanh bình. Những tán phượng già đã bắt đầu rụng lá, để lộ ra những nhánh cây khẳng khiu vươn lên bầu trời xanh thẳm. Dưới gốc phượng, nơi mà Trần Dịch Hằng và Trần Tuấn Minh thường xuyên gặp nhau, hôm nay lại có một sự kiện đặc biệt: buổi họp mặt của nhóm bạn thân hai lớp.
Lý Gia Sâm, người luôn là cầu nối giữa hai nhóm, đã đứng ra tổ chức buổi gặp mặt này. Cậu ta mời cả hai nhóm bạn đến để cùng ôn lại kỷ niệm, chia sẻ những câu chuyện trong suốt ba năm học vừa qua.
Lý Gia Sâm, người luôn là cầu nối giữa hai nhóm, đã đứng ra tổ chức buổi gặp mặt này. Cậu ta mời cả hai nhóm bạn đến để cùng ôn lại kỷ niệm, chia sẻ những câu chuyện trong suốt ba năm học vừa qua.
Khi cả nhóm tụ tập dưới gốc phượng, không khí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Vương Lỗ Kiệt, Trần Tư Hàn, Dương Hàm Thụy, Trương Quế Nguyên, Nhiếp Vĩ Thần, Quan Tuấn Thần và Ngụy Tử Thần đều có mặt. Mỗi người một tính cách, nhưng tất cả đều có chung một điểm: tình bạn chân thành.
Buổi họp mặt diễn ra trong không khí vui vẻ, với những câu chuyện cười, những trò chơi tập thể và những kỷ niệm không thể nào quên. Tuy nhiên, giữa những tiếng cười đó, Dịch Hằng và Tuấn Minh lại có những suy tư riêng.
Dịch Hằng nhìn lên bầu trời, nơi những cánh phượng bay lượn trong gió. Cậu chợt nhớ lại những ngày đầu tiên đến trường, khi mọi thứ còn mới mẻ và đầy hứa hẹn. Cậu tự hỏi, liệu sau khi tốt nghiệp, mọi thứ sẽ thay đổi như thế nào?
Tuấn Minh, ngồi bên cạnh, nhận thấy sự trầm tư của anh họ. Cậu quay sang, nhẹ nhàng nói:
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Anh đang nghĩ gì vậy?
Dịch Hằng mỉm cười, đáp
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chỉ là những suy nghĩ vu vơ thôi.
Tuấn Minh không hỏi thêm, nhưng ánh mắt của cậu chứa đầy sự quan tâm.
Buổi họp mặt kết thúc khi mặt trời lặn, để lại sau lưng những kỷ niệm đẹp đẽ dưới tán phượng già. Mọi người lần lượt ra về, nhưng trong lòng họ, những tình cảm chân thành và những kỷ niệm đẹp sẽ mãi mãi tồn tại.
Từ sau buổi gặp mặt dưới tán phượng hôm ấy, Trần Dịch Hằng nhận ra lòng mình bắt đầu có những rung động lạ lùng. Không phải vì điều gì to tát – chỉ là những khoảnh khắc vụn vặt: một ánh nhìn lặng lẽ từ Tuấn Minh khi cả nhóm cười đùa, hay cảm giác trống vắng khi Dương Hàm Thụy nghỉ học vì ốm mấy ngày liền.
Những điều ấy, tưởng như nhỏ bé, lại khiến tâm trí Dịch Hằng xáo động.
Không thể nào…” — Dịch Hằng lẩm bẩm một mình khi bước vào thư viện
Trong không gian yên tĩnh, ánh sáng mờ nhẹ hắt lên những kệ sách cũ, Dịch Hằng bất ngờ nhìn thấy Dương Hàm Thụy đang ngồi đọc sách, gương mặt vẫn còn nhợt nhạt sau cơn ốm.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
— “Cậu khỏe lại rồi à?” – Dịch Hằng bước lại gần, không giấu được vẻ quan tâm.
Hàm Thụy ngẩng lên, khẽ cười:
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Còn ho chút thôi. Nhưng nếu không đi học, có người sẽ giận đấy
Ai?” Dịch Hằng hỏi, dù lòng thầm đoán được câu trả lời.
Lý Gia Sâm. Hôm nào cũng nhắn tin thúc giục như mẹ mình vậy
Cả hai bật cười. Khoảnh khắc ấy, thật yên bình.
Ở phía bên kia sân trường, Trần Tuấn Minh đang đứng bên ban công lớp học, ánh mắt nhìn xa xăm về phía thư viện. Cậu bắt đầu nhận ra một điều: Dịch Hằng đang thay đổi. Không còn là người anh họ lạnh lùng, ít nói, mà dường như đang dần mở lòng – với ai đó.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Là Hàm Thụy sao…?” –Tuấn Minh lặng thinh.
Ngay lúc ấy, Nhiếp Vĩ Thần vỗ vai cậu:
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Sao thế? Không đi ăn trưa à? Quan Tuấn Thần đang la om sòm rồi kìa
Tuấn Minh gật đầu, nhưng lòng vẫn còn bận nghĩ về hình ảnh Dịch Hằng và Hàm Thụy trong thư viện.
Tối hôm đó, một tin nhắn bất ngờ gửi đến nhóm chat chung:
Lý Gia Sâm:
Lý Gia Sâm
Lý Gia Sâm
Cuối tuần này đi cắm trại không? Chỗ anh mình mới mở – cạnh hồ, có cả lửa trại. Gió mát, cảnh đẹp, tha hồ sống ảo!
Cả nhóm như bùng nổ trong tin nhắn.
Vương Lỗ Kiệt:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Đi! Tui mang đàn!
Nguỵ Tử Thần
Nguỵ Tử Thần
Nếu có ma, tui không ngủ lều với ai yếu tim đâu đó nha!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Đi. Nhưng tui chọn lều trước.
Chỉ có Trần Dịch Hằng im lặng khá lâu… rồi cũng gửi một dòng:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Được.
Cuối tuần ấy, dưới bầu trời đầy sao, bên ánh lửa bập bùng, giữa tiếng cười nói rộn ràng và những ánh mắt vô tình lướt qua nhau… một bí mật bắt đầu được khơi lên, một điều gì đó sẽ làm thay đổi mối quan hệ của tất cả họ – mãi mãi.
Chiều thứ hai ở Cẩm Trại bắt đầu bằng một cơn mưa rừng nặng hạt. Dưới mái hiên lán trại, Trần Tuấn Minh ngồi co chân, tay cầm chiếc cốc sữa nóng do Quế Nguyên vừa pha. Mưa rơi tí tách trên mái lá, phủ một lớp mờ lên cảnh rừng phía xa.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Ê Minh, nhìn gì mà như mất hồn vậy?” – Dương Hàm Bác nghiêng đầu hỏi
hỏi giọng đùa cợt.
Tuấn Minh không đáp, chỉ khẽ lắc đầu. Ánh mắt cậu hướng về phía lán bên cạnh, nơi Trần Dịch Hằng đang ngồi đọc sách, tai đeo một bên tai nghe, thỉnh thoảng lại cười mỉm.
Gần đó, Nguỵ Tử Thần vừa mang theo túi bánh khô từ trong balô ra, chia cho Dịch Hằng và Dương Bác Văn. Không khí yên bình đến kỳ lạ — như thể tất cả sóng gió trước kỳ thi vừa qua đều tan biến.
Nhưng bình yên chỉ là vẻ ngoài
Ở khu lán phía xa – nơi nhóm khác trú mưa – một tiếng rít nhỏ vang lên.
Meol
Meol
Chúng nó tưởng trại là nơi để vui chơi à?”
Giọng Meol cất lên, lạnh lẽo như sương sớm
Meol
Meol
Tụi mình phải cho chúng một kỷ niệm khó quên.
Meol đứng dưới gốc cây già, tay cầm một chiếc điện thoại cũ. Một tấm ảnh chụp trộm – là hình Tuấn Minh và Dịch Hằng đứng cạnh nhau lúc sáng – đang được gửi đi đâu đó…
Tối hôm đó, trời tạnh mưa. Lán trại lại sáng đèn. Cả nhóm tụ tập quanh đống lửa trại được dựng vội giữa khoảng sân đất ẩm ướt.
Trương Quế Nguyên là người đầu tiên lên tiếng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tối nay kể chuyện ma đi! Ở đây có sói, có rắn, không khéo còn có cả… hồn ma học sinh rớt đại học!
Cả đám bật cười, phá vỡ cái im lặng sau mưa. Nhưng Trần Tuấn Minh vẫn im lặng, đôi mắt lơ đãng như đang nghĩ điều gì.
Dương Hàm Bác huých nhẹ vai Minh.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
–Mày sao thế? Mấy hôm nay cứ lặng lẽ lạ?
Tuấn Minh ngước lên nhìn
rồi cười nhẹ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tao chỉ đang nghĩ… liệu sau chuyến đi này, mọi thứ có còn như trước?
Câu nói khiến cả nhóm bất giác im bặt.
Ở phía bên kia đống lửa, Dịch Hằng cũng đang liếc về phía họ. Cậu vẫn ngồi cạnh Nguỵ Tử Thần và Dương Bác Văn, nhưng ánh nhìn thì luôn hướng về phía Minh – như thể đang cân nhắc điều gì.
Lúc đó, điện thoại Tuấn Minh rung lên. Một tin nhắn nặc danh, chỉ có một dòng:
Meol
Meol
Chúng mày tưởng giấu được à?” Ảnh đính kèm: [Trần Tuấn Minh và Trần Dịch Hằng – chụp lén lúc sáng.]
Tim Minh khựng lại.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Meol…” – Minh lẩm bẩm, bàn tay siết chặt.
Ngay lập tức, Minh đứng dậy, rút điện thoại, lặng lẽ rời khỏi đống lửa. Không ai kịp hỏi gì, trừ Dịch Hằng – người duy nhất bỗng đứng lên sau đó vài phút.
– “Minh đâu rồi?” – Hằng hỏi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mới đi về phía đồi thông kìa.Quan Tuấn Thần chỉ tay
Không chần chừ, Hằng khoác áo khoác và đi theo.
Trên con đường đất ướt sũng, giữa bóng tối lấp ló ánh trăng, Trần Tuấn Minh đứng lặng im, lưng quay lại. Hằng bước tới, nhẹ giọng:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Có chuyện gì sao?”
Tuấn Minh không quay đầu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tôi nghĩ… cậu nên rời xa tôi một thời gian.”
Hằng sững lại. Gió rừng thổi qua, lạnh buốt.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tại sao?” – Giọng Hằng run nhẹ, dù cậu cố giữ bình tĩnh.
Tuấn Minh giơ điện thoại, đưa cho Hằng xem bức ảnh.
Meol đang giở trò. Tôi không muốn cậu bị kéo vào.”
Một khoảng lặng kéo dài. Rồi Hằng thở dài, cất giọng trầm hơn mọi khi:
Meol
Meol
Minh, tôi không phải loại người dễ bị dọa. Cậu có thể bảo vệ tôi. Nhưng cậu không có quyền đẩy tôi ra.”
Meol
Meol
– “Tôi không sợ ảnh. Tôi chỉ sợ cậu tự tổn thương mình trước.”
Cả hai đứng đó, giữa rừng đêm – hai bóng người nhỏ bé giữa thiên nhiên mênh mông – nhưng trong lòng là một ngọn lửa bắt đầu bùng lên, không thể dập tắt.
Cơn gió đêm lùa qua rặng thông, mang theo hơi lạnh và cả âm thanh xào xạc như thì thầm của thiên nhiên.
Trần Tuấn Minh vẫn không quay đầu lại, nhưng trong lòng cậu như đang đấu tranh dữ dội. Trước mặt là Trần Dịch Hằng — người bạn, người từng nhiều lần cãi nhau với cậu vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng cũng là người duy nhất có thể đọc được ánh mắt cậu không cần lời nói.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vậy giờ cậu tính sao?” – Hằng hỏi, giọng cứng rắn hơn thường ngày.
Minh không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, cậu mới cất tiếng:
Meol không chỉ dừng lại ở mấy tấm ảnh. Hắn muốn chia rẽ bọn mình. Muốn lợi dụng kỳ trại này để làm nhục tôi trước mọi người.”
Dịch Hằng bước lên một bước, đứng cạnh Minh.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu nghĩ tôi sẽ để hắn làm vậy sao?”
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi không cần ai bảo vệ. Tôi chỉ cần cậu ở đây.
Một đoạn video bất ngờ được gửi đến nhóm lớp: đoạn quay mờ mờ trong rừng đêm – cảnh Tuấn Minh đưa điện thoại cho Dịch Hằng xem ảnh.
Không lời thoại, không cận mặt rõ, nhưng đủ để mọi ánh mắt bắt đầu xì xào. Những bình luận nặc danh bắt đầu hiện lên:
Tối Meol ra tay
Meol
Meol
– “Thân thiết ghê ha…” – “Mấy ông này đúng kiểu thân ai nấy hiểu.” – “Ai quay mà nghệ thuật ghê.
Lúc đó, cả Tuấn Minh và Dịch Hằng đều đang ở khu bếp chung, giúp nhóm chuẩn bị bữa tối. Khi Minh vừa mở điện thoại, đôi mắt cậu sầm lại.
Meol
Meol
Chết thật.” – Quan Tuấn Thần thì thầm, “Ai tung lên vậy? Nhìn như cố tình quay lén.”
Dịch Hằng thì đứng lặng. Không hề tức giận. Chỉ nhìn một lượt bình luận, rồi… bật cười.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Vậy cho tiện. Tôi đỡ phải giấu.”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Vậy cho tiện. Tôi đỡ phải giấu.”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
– “Hằng…”
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nếu cả thế giới biết, mà cậu vẫn đứng cạnh tôi như lúc hôm qua…” – Hằng quay sang, nhìn thẳng vào mắt Minh – “…thì tôi chẳng sợ gì nữa.”
Câu nói ấy như mồi lửa giữa rừng khô. Mọi ánh nhìn xung quanh bỗng tan biến, chỉ còn hai người họ, đối diện với nhau, và đối diện với những gì trong lòng mình.
Cùng lúc đó, tại một góc trại, Meol nhìn chiếc điện thoại trong tay, môi nhếch lên.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tưởng vậy là xong à, Trần Tuấn Minh?”
Sau lưng hắn, một tờ giấy in – lịch trình đêm lửa trại và… danh sách trò chơi công khai – trong đó, có phần chơi “trả lời thật lòng hoặc nhận hình phạt”.
Meol gập tờ giấy lại, ánh mắt lạnh như sắt.
Meol
Meol
Đêm nay sẽ là dấu chấm hết cho tụi mày.”
Đêm sau
Lời Xin Lỗi Dưới Ánh Đèn Vàng
_______
Đêm thứ ba ở Cẩm Trại. Không còn tiếng trống hội trại, cũng không còn tiếng đàn hát quanh lửa trại như những hôm trước. Không khí nặng trĩu, như thể tất cả đều đang lặng lẽ quan sát điều gì.
Sau sự việc tờ giấy nặc danh bị phát tán sáng nay, mọi ánh nhìn đều đặt lên Trần Tuấn Minh và Trần Dịch Hằng — nhưng cả hai lại tỏ ra bình thản hơn bao giờ hết.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Thật ra, chỉ là “tỏ ra”.
Khi đồng hồ chỉ hơn 10 giờ đêm, trong khi bạn bè đã về hết lán nghỉ, Trần Tuấn Minh vẫn ngồi một mình dưới hiên lán, mắt nhìn ra khoảng sân trống, nơi đống lửa trại đã nguội lạnh từ lâu.
Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên sau lưng. Không cần quay lại, Minh đã biết là ai.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Cậu chưa ngủ?” – Giọng Hằng vang lên, khàn nhẹ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không ngủ được
Minh đáp
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
vẫn không nhìn lại.
Một khoảng lặng kéo dài. Rồi Hằng khẽ ngồi xuống bên cạnh Minh, giữ một khoảng cách vừa đủ, không quá gần, cũng không quá xa.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Hồi sáng… tôi đã hơi tự tin. Cứ nghĩ mạnh mẽ là đủ. Nhưng thật ra tôi biết, tôi đang kéo cậu vào rắc r
Tuấn Minh im lặng. Hằng nói tiếp, mắt nhìn xuống đôi tay đang đan chặt.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi xin lỗi.”
Câu nói ấy vang lên nhẹ nhàng, không phô trương, nhưng đủ để khiến Minh khựng lại.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi xin lỗi vì… đáng ra tôi nên hiểu cậu rõ hơn. Nên biết cậu không sợ ánh nhìn của người khác, mà sợ ánh nhìn của chính những người cậu quan tâm.”
Tuấn Minh quay sang nhìn Hằng. Dưới ánh đèn vàng nhạt, gương mặt Hằng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng chân thành đến lạ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi chưa từng trách cậu.
Minh đáp khẽ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tôi chỉ sợ… tôi không đủ vững để bảo vệ bất kỳ ai.”
Hằng khẽ cười, rồi nghiêng đầu dựa vào cột gỗ phía sau.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Thế thì từ giờ tôi bảo vệ cậu. Đổi vai một lần thôi.
Gió đêm lại nổi lên, mang theo tiếng gió rít khe khẽ. Bầu trời rải rác vài vì sao, mờ mịt nhưng không hoàn toàn u tối.
Minh nhìn về phía trước, rồi khẽ thở ra một hơi dài.
______
Hêtz
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play