Chap 3. Tình Cảm Bắt Đầu

Trăng hạ tuần lặng lẽ treo nghiêng bên hàng dừa sau vườn. Gió đêm lùa qua kẽ lá, lạnh nhưng không buốt, chỉ đủ khiến người ta muốn đứng gần nhau hơn một chút. Lai Bâng đứng đó, nơi gốc mận cũ, áo sơ mi trắng vắt hờ trên vai, mắt không rời khỏi lối mòn nơi Ngọc Quý vẫn thường đi ngang.
Chân Quý vừa chạm đến bãi đất, Bâng đã lên tiếng, giọng thấp và hơi khàn:
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Mày tới rồi hả!
Quý cười, tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán:
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Cậu kêu con chi giờ này? Bộ có chuyện chi gấp lắm sao?
Bâng quay mặt đi một chút, như thể đang cân nhắc điều gì:
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Không có gì gấp. Chỉ là… cậu muốn nói chuyện. Riêng với mày
Ngọc Quý ngơ ngác, rồi khẽ gật đầu. Cậu Ba hiếm khi gọi riêng mình ra như vầy. Mỗi lời, mỗi nét mặt của cậu hôm nay đều có gì đó lạ lắm.
Lai Bâng im lặng một hồi lâu. Rồi đột ngột quay lại, mắt nhìn thẳng vào Quý:
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Mày có biết… lâu nay, mỗi khi mày cười, mày nói… cậu thấy lòng cậu nó ấm lắm không?
Ngọc Quý tròn mắt:
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Cậu… nói chi kỳ vậy?
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Cậu thương mày, Quý à. Không phải kiểu thương hại. Mà là… thương thiệt. Lúc mày bị đánh oan, cậu giận chính mình. Mỗi khi mày bị chửi, cậu chỉ muốn đứng ra gánh giùm. Cậu… chỉ muốn mày biết vậy thôi
Không gian im phăng phắc. Chỉ có tiếng dế dưới bụi cỏ rên rỉ như thay cho điều không dám nói. Ngọc Quý cúi đầu. Hai tay vò lấy gấu áo.
Một lúc lâu sau, Quý mới khẽ cười. Nụ cười vừa rụt rè vừa buồn buồn:
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Cậu Ba… Ở đời này, người như con… đâu có dám mơ được thương ai, huống gì là được cậu thương!..
Lai Bâng bước lại, nhẹ nhàng nói:
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Mày không cần mơ. Chỉ cần tin… là có một người thương mày thật lòng.
Ngọc Quý cúi mặt, hai tay níu chặt lấy vạt áo, môi cậu mím chặt, nhưng khóe mắt thì đỏ hoe. Một lúc lâu sau, Quý mới khẽ cười. Nụ cười rất nhỏ, như gió lướt qua mặt nước
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Con… con cũng có chút thương cậu.
Ngọc Quý cũng thương Bâng lâu rồi, từ cái hồi cậu mới về nhà hội đồng Thóng, da còn trắng, giọng còn chưa quen giọng miền Tây. Cái thương ấy lặng lẽ mà dai dẳng như mùi khói rơm cháy âm ỉ sau vườn, lúc thoảng nhẹ, lúc nồng nặc, không sao dập được.
Mỗi lần thấy Bâng đi ngang qua sân, áo sơ mi trắng phất nhẹ trong gió, Quý lại đứng khựng, tay đang rửa nồi cũng quên cả chà. Có lần Bâng cúi xuống giúp cậu lượm cái nắp nồi bị rơi, mà tim Quý đập mạnh đến nỗi tưởng như ai cũng nghe thấy.
Quý biết thân phận mình là đứa ở, lại nhỏ tuổi hơn, cái tình này nếu nói ra chỉ chuốc thêm cớ để người ta cười chê. Bâng là người đàng hoàng, được ông hội đồng thương, sau này thế nào chẳng lên làm quản lý hay có vợ con đàng hoàng. Còn Quý, chỉ lủi thủi với cái chổi, cái thau nước, và trái tim thương người ta mà chẳng biết phải để đâu cho vừa.
Lai Bâng bước tới một bước. Không chạm. Không ôm. Chỉ đứng đó, nhìn người trước mặt như thể nhìn thấy một ánh sáng nhỏ vụt cháy trong lòng mình.
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Cậu không cần mày phải hứa hẹn gì. Chỉ cần mày biết… cậu thương mày, vậy thôi.
Ngọc Quý gật đầu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, không còn khoảng cách giữa cậu chủ và người hầu. Chỉ còn hai trái tim, một dám nói, một dám tin, cùng đứng giữa đêm trời êm như lụa, nơi bắt đầu cho một điều gì đó rất mong manh, nhưng cũng rất thật.
Anh bước tới, chậm rãi, mắt vẫn nhìn Quý không rời. Rồi, nhẹ nhàng như sợ vỡ một điều quý giá, Bâng vòng tay ôm lấy Quý.
Cái ôm không vội vàng, không mạnh mẽ, mà dịu dàng như thể đang giữ trong tay một bí mật. Ngọc Quý hơi giật mình, thân người khựng lại một nhịp, rồi cuối cùng cũng thả lỏng. Cậu để cho mình tựa vào ngực Bâng, lần đầu trong đời cảm thấy có chỗ để nương tựa, dù chỉ là chốc lát, dù ngoài kia cả thế gian sẽ không bao giờ hiểu.
Trăng vẫn treo lặng lẽ trên cao. Cái ôm của hai người dưới tán mận già không lời, nhưng đủ để nói rằng: Giữa những ràng buộc, giai cấp và định kiến, vẫn có một góc nhỏ của thế giới, nơi hai trái tim tìm được nhau.
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Cậu thương Mày...Quý à!
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Con cũng thương cậu nhiều lắm //mỉm cười//

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play