Chap 5. Gặp Lại

Sau trận cãi vã dữ dội hôm trước, Bà Hội đồng hạ lệnh cấm tuyệt Cậu Ba không được gặp Quý, và Quý cũng bị nhốt riêng, không ai được bén mảng tới. Trong nhà, không khí như đông cứng lại, u ám, nặng nề.
Cậu Bâng biết rõ: nếu cứ để mọi chuyện diễn ra theo ý má, sớm muộn gì Quý cũng sẽ bị đuổi, hoặc tệ hơn – biến mất lặng lẽ không ai biết. Bà Hội đồng từng làm những chuyện tàn nhẫn hơn thế.
Nửa đêm, Bâng vào thư phòng, viết một bức thư tay để lại cho mẹ. Trong thư, cậu viết ngắn gọn:
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
"Má có thể bắt con cưới người má chọn, có thể lấy hết đất ruộng, của cải… nhưng xin má đừng đụng tới Quý. Con hứa từ nay không qua lại, không gặp mặt, không làm trái lời má. Chỉ xin má để thằng nhỏ yên. Nó không có lỗi gì cả."
Rồi cậu tự tay đưa thư cho quản gia – dặn chuyển riêng cho bà Hội đồng, không để ai biết.
___TUA___
Hôm sau, Quý được chuyển sang làm việc ở khu giặt đồ sau vườn, không bị nhốt nữa. Không ai nói gì, nhưng không khí lạnh như băng. Tất cả đều hiểu: có điều gì đó đã được “dàn xếp ngầm”.
Từ ngày đó, Cậu Ba Bâng không còn bước qua khu nhà bếp hay nhà sau nữa. Gặp Quý, cậu chỉ khẽ liếc, rồi quay đi. Trái tim thì đầy đau đớn, nhưng cậu hiểu: đôi khi yêu là chấp nhận lùi bước để người kia được sống yên ổn.
Quý vẫn ở lại, nhưng sống như cái bóng. Cậu làm việc chăm chỉ, lặng lẽ. Không còn những buổi nói chuyện bên bờ giếng, không còn tiếng cười sau vườn. Nhưng mỗi lần đi ngang phòng khách, thấy Cậu Ba ngồi trầm ngâm bên bàn trà, tay vẫn lần chuỗi hạt của má, ánh mắt xa xăm, cậu biết: họ vẫn còn nhớ nhau.
“Chúng ta không được phép yêu… nhưng cũng chẳng ai cấm được trái tim mình nhớ.”
_TUA_
Từ hôm bị dọa đuổi, Quý không còn được phép lên nhà trên, cũng không được bước quá ngưỡng hiên nhà lớn. Cậu bị phân công giặt giũ, nấu bếp, nhổ cỏ… quanh quẩn dưới bếp và mảnh vườn sau.
Còn Cậu Ba Bâng thì sống như một “cái bóng tử tế”: ăn nói đúng mực, đi đứng cẩn thận, không còn chống đối gì. Bà Hội đồng tưởng con mình đã “ngoan” trở lại. Nhưng bà không biết: yêu thương thật sự thì chỉ im lặng, không hề biến mất
Một chiều mưa dầm, bếp chính bị dột, Quý được sai lên nhà kho tìm mái bạt che lò nấu. Cậu lật đống vải bạt cũ trong kho, tay sờ trúng một thứ quen thuộc: mảnh khăn lụa xanh, thứ mà cậu từng thêu cho Cậu Ba năm ngoái
Và rồi… một giọng nói rất khẽ vang lên sau lưng:
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Mày còn nhớ nó sao?
Quý giật mình quay lại. Là Bâng
Cậu đứng nơi cửa kho, ướt mưa, áo dính đầy bùn đất. Ánh mắt như chưa từng rời xa nhau một khắc nào
Quý bối rối:
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Cậu… sao lại tới đây? Nếu bà biết…
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Bà đang ngủ trưa. Cậu canh giờ kỹ lắm
Bâng bước vào, đóng nhẹ cánh cửa. Không gian nhỏ tối lại, chỉ còn tiếng mưa rơi lên mái tôn lụp bụp như những nhịp tim dồn dập.
Cả hai đứng cách nhau chỉ vài bước. Không ai nói thêm lời nào. Mọi thứ quá nhiều để giải thích, quá nặng để giãi bày. Nhưng có một điều không cần nói, họ vẫn yêu nhau, âm thầm và nguyên vẹn
Bâng cầm tay Quý, nhẹ như sợ gió thổi bay:
Lai Bâng (Bánh)
Lai Bâng (Bánh)
Bà tưởng cậu đã bỏ cuộc. Nhưng mỗi ngày cậu đều viết tên mày vào sổ tay, rồi lại xóa đi. Chỉ để nhớ rằng mình chưa quên
Từ đó, họ hẹn gặp nhau một tuần một lần, đúng lúc trời sẩm tối, ở kho cũ hoặc bờ giếng sau nhà. Không ôm ấp, không ồn ào, chỉ nhìn nhau, nắm tay, và im lặng. Nhưng với họ, vài phút đó đáng giá hơn cả một đời sống giả dối.
__End__
T/g cuteo
T/g cuteo
Mới đó chap 5 gòi nhanh ha
T/g cuteo
T/g cuteo
NovelToon

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play