[Lai Bâng X Quý Jiro] Cậu Ơi! Con Thương Cậu
Chap 1. Chăm Sóc
Buổi trưa, mặt trời đứng bóng, rót từng vạt nắng trắng toát xuống mặt đất như đổ lửa. Không khí quánh lại, rung rinh như một tấm kính bị nung chảy. Cây cối đứng lặng, không một chiếc lá lay động, như cũng mệt mỏi mà rũ xuống trong hơi nóng oi ả.
Cậu bé Ngọc Quý độ tuổi mười lăm, dáng người gầy nhẳng nhưng lanh lẹ, nước da trắng như tuyết, đôi mắt sáng mà ngoan. Trưa ấy, trời gắt như đổ lửa. Mái ngói âm dương trên nhà chính hắt xuống sân thứ ánh vàng rực rỡ mà bỏng rát. Quý bước qua sân gạch, tay nâng chiếc mâm đồng cũ — trên đó là bát canh cua nóng hổi, đĩa rau luộc xanh mướt và một tô cá kho nâu sẫm, sực nức mùi khói bếp.
Đột nhiên sàn nhà phát ra âm thanh khiến ai nghe cũng phải giật mình.
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
//làm đổ mâm cơm//
Bà Hội Đồng
Trời ơi Quý! mày mần cái gì vậy hả?
Bà Hội Đồng
Cái thằng ăn hại này, bưng mâm cơm cũng làm không xong
Bà Hội Đồng
Bây đâu! Lôi thằng Quý ra đánh 100 roi, rồi bỏ nó cho tao
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Bà ơi, tha cho con đi bà, tại nay con không khoẻ nên con đi té //van xin//
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Hức..Bà ơi Bà, Bà ơi
Ngọc Quý bị lôi xềnh xệch ra giữa sân phủ, gió sớm lồng lộng thổi tung mái tóc rối bời. Ánh mắt cậu rực lên sự phẫn uất, nhưng thân thể gầy guộc sao chống cự nổi bàn tay thô bạo của đám gia đinh lực lưỡng.
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Ức..hức //bị đánh//
Một tên vung roi quất thẳng vào vai cậu, âm thanh “chát” một tiếng khô khốc vang vọng cả khoảng sân lát gạch đỏ. Ngọc Quý khụy xuống, nhưng chưa kịp lấy lại hơi, cú đá tiếp theo đã thúc vào sườn khiến cậu bật ra tiếng rên đau đớn.
Gia đinh
//quất roi vào người cậu//
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
//bị đánh sắp ngất//
Dưới ánh nắng hanh gắt, máu rỉ ra từ khóe môi cậu nhỏ xuống sân thành từng giọt đỏ sẫm. Nhưng đôi mắt Ngọc Quý vẫn không cúi đầu, ánh nhìn ấy, dù mờ dần vì đau đớn, vẫn bừng lên sự kiêu hãnh bất khuất.
Lai Bâng (Bánh)
//từ trong nhà bước ra//
Lai Bâng (Bánh)
Má, đánh nó vậy được rồi. Dù sao nó cũng là Hầu trong nhà mình mà má
Bà Hội Đồng
Má hết nói nổi con luôn đó Bâng
Nói xong, Lai Bâng ra giữa sân phủ, khom người xuống, nhẹ nhàng luồn tay qua dưới lưng và đầu Ngọc Quý. Thân thể cậu mềm nhũn, tựa như cánh hoa bị vùi dập trong cơn mưa giông. Cậu siết nhẹ vòng tay, rồi chậm rãi nhấc cậu lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, nơi vẫn còn in vệt máu và vết roi.
Lai Bâng (Bánh)
//bế cậu vào nhà//
Gió vẫn thổi hiu hiu qua mái hiên, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ như ngưng đọng. Mỗi bước đi là một nhịp thở gấp, một nỗi đau âm ỉ. Ngọc Quý gục đầu vào ngực cậu, mùi mồ hôi, mùi máu và mùi nắng cháy trộn vào nhau khiến mắt cậu cay xè.
Lai Bâng (Bánh)
//đưa cậu vào phòng và nhẹ nhàng chăm sóc cậu ấy//
Trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh sáng mờ hắt qua khung cửa sổ gỗ, Lai Bâng ngồi bên cạnh giường, mắt không rời gương mặt tái nhợt của Ngọc Quý. Cậu nằm nghiêng, mắt khép hờ, làn tóc rối bời dính mồ hôi và bụi đất, còn trên lưng áo, những vệt máu khô sậm lại thành từng mảng.
Lai Bâng (Bánh)
//vắt khăn nhúng nước//
Lai Bâng (Bánh)
Mày phải chịu khổ nhiều rồi //lau người cho cậu//
Lai Bâng (Bánh)
Công nhận đám gia đinh ác thật, bầm tím với nhiều vết hằn như này cơ mà..
Ngọc Quý khẽ nhíu mày tỉnh dậy. Cơn đau âm ỉ chạy dọc sống lưng khiến cậu rên khẽ. Mí mắt nặng trĩu từ từ hé mở. Mọi thứ trước mắt mờ đục, như phủ một lớp sương mỏng. Một lúc sau, cậu mới định thần được — mái nhà gỗ, chiếc phản quen thuộc… và một bóng người đang gục đầu bên mép giường
Ngọc Quý chớp mắt, cổ họng khô khốc như cát. Cậu cựa nhẹ, nhưng chỉ một chút thôi, cơn đau đã nhói lên khắp người. Dẫu vậy, cậu vẫn gắng khẽ gọi:
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Cậu Bâng...!
Lai Bâng (Bánh)
//giật mình tỉnh dậy//
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Vì sao cậu đưa con vào phòng nghỉ vậy, còn đắp khăn cho con nữa
Lai Bâng (Bánh)
Đơn giản thôi
Lai Bâng (Bánh)
Cậu thương mày! //nói nhỏ//
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
//chợt giật mình// h-hả
Lai Bâng (Bánh)
À không thì tại tao thấy mày sắp xỉu rồi nên tao đưa mày vào đây
Lai Bâng (Bánh)
Chứ mày còn tỉnh táo là tao cho bọn gia đinh đánh chết mày từ lâu rồi
Lai Bâng (Bánh)
Mà sao mày hỏi nhiều thế!
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Dạ con xin lỗi cậu
Ngọc Quý (Jiro, Hận)
Thôi con xin phép đi làm việc nhà nhé //rời khỏi phòng//
Anh khẽ nhìn cậu rời khỏi phòng rồi mỉm cười, đầu thì suy nghĩ:
Lai Bâng (Bánh)
*cậu thương em lắm đó Quý à*
T/g cuteo
Mong mn sẽ ủng hộ truyện này của mình nha, mình cảm ơn mọi người rất nhiều ạ!
Comments
⭐︎ °。𝙳𝚘𝚛𝚒𝚎𝚎·˚ ༘
*bỏ đói
2025-06-04
0