Làn môi bạc khẽ nhếch, Bắc Minh Hàn đang giữ vẻ ngoài bỡn cợt chóc chóc thay đổi, ngũ quan nghiêm chỉnh, toát lên khí thế hùng mạnh của một bậc đế vương, cái khí thế mà chính hắn không cần phải diễn cũng tự nhiên mà có.
"Được rồi, dù gì người cũng đã đến, ông Mặc và tiểu thư mời ngồi."
Giọng hắn nhàn nhạt, hắn nói cho có lệ, người chưa kịp đặt mông thì một câu nữa bỗng vang lên làm rúng động.
"Khoan.
Ta nghĩ lại rồi...đến trễ thì cũng nên chịu phạt chứ nhỉ?"
"Phạt?"
Hai cha con đồng thanh hô lên, ai nấy cũng ngớ người, đứng chôn chân tại chỗ mắt mở to, miệng chữ O.
Vốn nghe tai tiếng của kẻ kia không ít, một kẻ sớm nắng chiều mưa, hễ ai làm hắn không hài lòng liền ra tay trừng phạt. Họ cứ ngỡ đó chỉ là lời đồn thổi, thế mà nay lại được tận mắt tận tai chứng kiến.
"Bắc Gia, ngài..."
"Người đâu?"
Mau mang trà vào mời khách!"
Lời còn chưa trọn vẹn đã có câu khác thay thế, Bắc Minh Hàn nào có dễ để người khác van xin. Ngay sau tiếng nói của hắn là một cô hầu gái với gương mặt lạnh tanh đi vào, cùng với đó là một xe đẩy đầy trà bánh từ từ tiến tới chỗ hai người kia.
Cả hai như cảm nhận được sự bất an, nhìn nhau mà không nói nên lời, cho đến khi...
*Rọt...*
Chỉ là tiếng rót nước thôi cũng làm người khác giật mình, Mặc Ân nhanh lấy lại tinh thần, liên tục nhìn vào Bắc Minh Hàn, trong cổ họng là một mớ điều muốn thốt ra lại bị ánh mắt sắc lạnh của hắn khoá chặt.
"Mời ngài dùng!"
Cô hầu gái lãnh đạm nâng tách trà nóng lên, gương mặt cô vẫn không có chút cảm xúc, như pho tượng mang đến cho người khác một cảm giác ghê rợn.
Không biết trong tách trà đó bỏ những gì, liệu có phải là thuốc độc?
Nó khiến cho Mặc Ân run rẩy hai tay chần chờ chẳng dám nhận, một hình phạt như vậy quá đỗi kinh hoàng!
Y Lan thấy sắc mặt của cha tái nhợt bèn đứng không yên, dù ông ta có không phải với cô thì cũng là cha sinh thành mình, là người cũng đã từng hết mực yêu thương cô, cô không thể cứ thế mà trơ mắt nhìn người chịu chết.
Khoảnh khắc này, Y Lan tưởng chừng sẽ vứt hết mọi thể diện quỳ xuống chấp hai tay hèn nhát, ngước mặt thê lương cầu xin kẻ kia.
Thế nhưng, ý nghĩ đó sớm bị đàn áp, cô còn chưa làm gì thì đàn ông đó một lần nữa lại chỉ ánh nhìn vào cô, âm thầm nghiêm cấm.
Lần này khác hẳn ánh mắt dò xét đầy bỡn cợt lúc nãy, mà thay vào đó là ánh mắt của một con thú đang rình mồi, đầy vẻ chết chóc. Nét mặt anh tuấn cộng với ngũ quan rõ rệt thay đổi theo biểu cảm mà càng làm sự sắc lạnh đáng sợ lên cao trào.
"Ông Mặc không cần phải sợ hãi như vậy.
Trà đó không có độc đâu.
Ta chỉ nói đùa với ông một chút thôi!"
"Đùa?"
Chỉ với vài câu hoa loa đã làm vỡ tan bầu không khí, người căng thẳng càng nhiễu loạn tâm trí.
Hắn không nói dối, nhưng họ không tin!
Một Bắc Minh Hàn tàn bạo thật sự không có ý định làm hại ai.
Chẳng qua, bất quá chỉ đơn giản hắn muốn doạ họ để thể hiện uy quyền, nhưng cái cách hắn thể hiện thật sự vượt qua sức tưởng tượng.
Đứng trước sự sợ hãi của người khác hắn vẫn ngồi ở đó nhàn nhạt phẩy phẩy ngón tay dài, tiếp tục ra lệnh.
"Ngài Mặc, mời ngài."
Cô hầu gái lại dâng lên tách trà, dồn Mặc Ân vào đường cùng, không còn đường lui đành phó mặc đánh cược cầm lấy.
*Ực!*
"Y Lan!!!"
Một cảnh tưởng bất ngờ xảy ra trước sự ngỡ ngàng, cô gái nhỏ nhắn vậy mà dám cả gan cướp lấy tách trà, một hơi uống cạn.
Vừa rời cái tách ra khỏi làn môi cô liền chỉa ánh mắt căm ghét thẳng vào người đàn ông, đanh thép nói.
"Xin thứ lỗi thưa Bắc Gia, cha của ta bị khó ngủ, không thể dùng trà vào buổi tối được."
"Ta đành mạng phép!"
"Hay nhỉ..."
Một nụ cười của sự đánh giá hiện rõ, sau hành động đó tưởng chừng Bắc Minh Hàn sẽ nổi giận. Nào ngờ, hắn chẳng buồn để ý, khiễng cằm quay ngoắt mặt sang một bên, trong phòng văng vẳng lên là âm thanh lãnh đạm của hắn.
"A Ninh, ra mang nước ép vào đây!"
Vẻ ngoài nguy hiểm của hắn khiến người khác chẳng thể thả lỏng tâm trạng, trông hắn cứ như đang tính toán điều gì đó buộc Y Lan phải nhắc nhở bản thân cẩn thận dè dặt. Trái ngược với sự phòng hờ của cô, người cha thấp bé lại luôn luôn giữ dáng vẻ khúm núm trước uy quyền, miệng liên tục luyên thuyên nhận lỗi.
Bắc Minh Hàn vờ như kẻ điếc, vừa thấy hầu gái mang đồ vào liền vẫy tay ra hiệu cho người lui đi.
Hắn không đợi Mặc Ân đánh tiếng, tự mình vào thẳng luôn vấn đề.
"Ông Mặc...
Hôm nay ta hẹn các người tới đây trước là để xem mắt con gái ông, sau là bàn tính chuyện hôn nhân..."
Nói đến đây, hắn dừng đột ngột quay người, mặt đối mặt trực diện, nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ. Đôi mắt trong tối cứ như được chiếu sáng, loé lên sự nguy hiểm tột độ, làm Y Lan mất dần đi lớp phòng thủ, rồi hắn đưa hai tay che hờ cánh miệng, nói tiếp.
"Chuyện xấu của con gái ông cả nước này đều biết.
Nay Bắc Minh Hàn ta lại đồng ý rước cô ta về làm vợ lẻ, thiết nghĩ ông cũng nên biết điều nhỉ!"
"Biết điều?"
Mặc Ân lẩm bẩm.
"Dạ vâng, ta biết phải làm thế nào mà."
Ông ta cúi đầu như một con chó nghe lệnh chủ, gương mặt cố gắng gượng cười, ép mình nói tiếp những lời ngon ngọt.
"Bắc Gia yên tâm, bọn ta không cần làm lễ cưới, cũng không cần sính lễ long trọng, chỉ cần ngài giữ lời đã hứa trước đó là được!"
-Lời hứa...
Y Lan nhẩm thầm trong miệng, chưa hết lo lắng giờ lại thêm vào sự chua xót, cô như món hàng được cha mình gả bán để đổi lấy một vị trí nhỏ trong bộ máy chính trị cho con trai.
Một vị trí tuy nhỏ nhưng lại có thể sống sung sướng đến mãn đời, được bảo bọc dưới quyền của một kẻ làm chủ một phương.
Một cuộc trao đổi hời như vậy làm sao Mặc Ân có thể bỏ lỡ, tất nhiên là không bao giờ!
Ông ta nắm bắt cơ hội rất nhanh, chờ Bắc Minh Hàn ngỏ ý cũng cùng vào luôn việc chính, nhắc lại lời hứa trước kia, mọi chi tiết điều được ông ta kể lại cẩn thận.
Người nói nhiều đến mức...Bắc Minh Hàn mất kiên nhẫn cướp lời.
"Không cần phải lo, lời ta nói chưa bao giờ thất hứa cả."
Rồi, hắn lại thay đổi chất giọng, nghiêm túc nhắm vào cô gái nhỏ.
"Nhưng mà...
Không có lễ cưới thì cũng thiệt thòi cho con gái của ông..."
"Hay là như vậy đi!"
"Lễ cưới diễn sẽ ra như bao lễ cưới khác, còn phải làm thật long trọng, chỉ có điều..."
Hắn nói đến đó bỗng dưng ngừng lần nữa, hàng chân mày rậm nhếch nhẹ một bên, ánh mắt đểu cáng của hắn như mũi dao chỉa thẳng vào người Y Lan, khiến cả người cô không chịu được áp lực run lên, lạnh sởn gai ốc pha trộn vào.
Hàm răng cô gắt gao cắn chặt vào vành môi trong, như muốn cắn chảy máu, hồi hộp nghe những điều phía sau.
"Lễ cưới đó sẽ không có chú rể!"
"Không có chú rể!!!"
Y Lan cùng cha đồng thanh nói to, trong một khoảnh khắc cả hai đã bị lời nói của người đàn ông cợt nhả kia làm cho đứng hình.
Bắc Minh Hàn như đạt được mục đích, trước mặt họ cười lên đầy vẻ đắc ý.
Trước mệnh lệnh ấy, Mặc Ân còn chưa suy xét kỹ càng đã vội gạt bỏ qua cảm xúc của con gái, ông ta mỉm cười rất niềm nở, gấp gáp nắm bắt lấy cơ hội, ngoan ngoãn tiếp lời của người đàn ông.
"Vâng, vâng, ngài nói đúng!"
Y Lan nhà ta như thế...được ngài lấy làm vợ lẻ đã là may mắn lớn nhất của nó, nào có dám đòi hỏi."
May mắn lớn nhất?
Làm vợ lẻ cho người khác là may mắn ư?
Phải nói đó là điều xúi quẩy nhất đời Y Lan mới đúng!
Cô bị ép gả đi làm vợ lẻ để đổi lấy lợi ích đã vô cùng bất hạnh, giờ đây còn bị Bắc Minh Hàn trêu đùa, cố tình làm lễ cưới long trọng nhưng không có chú rể. Đây, há chẳng phải là đang muốn cô bẽ mặt sao?
Updated 32 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Cha đã ác gặp thằng ck còn hơn thế quá
2025-06-15
2
𝐡𝐦𝐲 💐
tên Bắc Minh Hàn kia thật đùa cợt ác quá
2025-06-13
1