Tôi Muốn Làm Em Đau

Tôi Muốn Làm Em Đau

1. Ép gả

*Chát*

*Bịch*

Cơ thể nhỏ nhắn ngã sõng soài xuống mặt sàn lạnh lẽo, vòm ngực căng tức chịu áp lực mạnh đến mức muốn khiến tim vỡ vụn. Hàng mi cong như cánh bướm khẽ run run, ướt nhẹ những giọt nước tủi thân, trên gò má trắng tươi của cô gái từ khi nào đã hằn lên những dấu ấn đỏ.

Trong cổ họng cô, không ngừng ngân lên thứ âm thanh uất nghẹn, cô cố gắng trấn tĩnh tinh thần, gượng dậy, tay này sờ tay nọ kiểm tra thân thể mình.

Không biết có phải do cú ngã mà khiến cùi chỏ của cô gần như sưng lên, tê dại, còn chưa kịp định thần đã phải ngẩn mặt, vành tai đỏ ửng bắt đầu hứng chịu những lời cay nghiệt.

"Gả cho Bắc Gia có gì không tốt?"

Người ta đường đường cũng là chủ của một phương!

Còn là hoàng tử!"

"Y Lan mày nói xem?"

Chất giọng rắn như thép của người đàn ông chạy tọt vào màng nhĩ, đinh lên từng tiếng nhức nhối. Hàng chân mày rậm sắc như dao cạo của ông ta nhíu đến mức sắp lệch khỏi quỹ đạo, luôn luôn vứt xuống cô gái nhỏ ở dưới ánh nhìn vừa thâm độc vừa mất khiên nhẫn.

"Cha!!!"

"Á!!!"

Cô gái uất nghẹn, chau mày cắn răng chịu đựng, một bên đùi đau điếng giựt lên từng cơn co rút, nó in ngay dấu vết đỏ dài giữa một mảng trắng bệch. Người đàn ông trước mắt lại vun xuống cú quất lần nữa khi thấy cô gái định mở miệng.

"Câm ngay!"

*Vút*

Ông ta quát tháo không cho phép, cùng với đó là đòn roi tuyệt tình, đôi mắt chứa hàng ngàn ngọn lửa không ngừng giận dữ dán chặt vào thân thể tàn tạ.

"Không tới phiên mày quyết định!

Mày phải nghe theo tao, phải nghe theo chủ của nhà họ Mặc!"

Chiếc roi cứng cáp cứ thế theo tiếng nạt nộ của ông ta giáng xuống liên tục, vừa đánh vừa mắng như trút giận.

Mà, cô gái kia lại không hề tránh né!

Tên ông ta là Mặc Ân, là chủ đời thứ 13 của nhà họ Mặc, cũng là một người cha được ca ngợi hết mực vì yêu thương con cái.

Thế mà, giờ đây ông ta lại không thương tiếc con gái mình, đứa con tiểu thư khuê các mà ông nâng niêu, thiếu điều chỉ muốn đánh rách da thịt mịn màng.

Vết thương trên người cô lần lần lớp hiện lên, chúng còn chưa hết đỏ, có chỗ còn rướm máu, mỗi cơn đau là sự âm thầm nhắc nhở cô là mệnh khổ sở, y hệt cái tên Y Lan của cô, định sẵn cho cô một cuộc đời trắc trở, một đoá hoa khi nở rộ sẽ bị vùi dập bởi bão tố.

Nhưng thế thì sao?

Cô đáng phải chịu cảnh này ư?

Đương nhiên là cô không phục!

Nghĩ vậy, hai tay yếu ớt chống dưới đất khẽ run nhẹ, Y Lan lấy hết can đảm pha vào là sự kiên cường, hít thật sâu một hơi, nhìn lại người đàn ông tàn nhẫn không chút do dự cãi lại.

"Con không gả!"

Con không thể lấy một kẻ đã có tận hai người vợ!"

"Cha gả con như vậy chẳng khác nào đem con ra làm cuộc hôn nhân chính trị chứ?"

"Phải!"

Còn chưa nói hết suy nghĩ Y Lan đã bị cha mình cắt ngang, nắm tay vo tròn rồi buông lỏng chỉ vào mặt cô, hắng giọng lên như thuyết giảng.

"Vì mày là con gái duy nhất của họ Mặc!"

"Giá trị của mày là gả cho quý tộc để đổi lấy vinh hoa cho họ Mặc!"

"Mày nghĩ, nếu mày không gả thì ai còn muốn lấy mày hả?"

"Á!!!"

Một mảng tóc lớn vô tình bị người đàn ông kéo lên trong lúc hăng nói, từng câu từng chữ ông ta nói r đều là thật lòng.

Từ nhỏ yêu chiều cô cũng chỉ muốn cô gả cho người có quyền thế, đến khi cô mất đi trong sạch ông ta vẫn giữ ý định đó.

Y Lan đáng thương vốn không rõ được toan tính của cha mình, chỉ kịp nắm giữ tay ông ta theo phản xạ, còn chưa làm gì thì gương mặt nhỏ nhắn của cô liền bị bóp mạnh.

Cô rất muốn đôi co, nhưng tuyệt nhiên không thể, trong đầu cô là một mớ kí ức đau buồn, nhớ lại chuyện xấu hổ của cô vào 1 năm trước, bị người ta làm nhục, nhục nhã đến mức làm khuôn miệng cô không cần bàn tay bóp mạnh nó cũng tê cứng, mọi sự chống đối vụt tắt tức thì, chỉ còn là tiếng khóc ngâm nấc lên.

Hạt nước sáng bóng trên gương mặt tội nghiệp bỗng chốc làm người đàn ông động lòng, có chút chua xót, nhưng cũng không thể vì vậy mà dẹp bỏ ý định.

Mặc Ân cho rằng điều mình đang làm là lựa chọn đúng đắn nhất, ông ta không nói không rằng đẩy cô ngã lần nữa, rồi chẳng cho cô kịp hoàn hồn, bước vội ra ngoài, kêu người kéo cô ngồi vào bàn trang điểm.

"Sửa soạn lại cho nó!"

"Nhanh lên!"

"Y Lan, ngoan đi...

Nếu đủ thông mình thì hãy khiến bản thân trở thành chính thê."

Ngón tay kiên định của ông ta chỉ rồi nhanh chóng rụt lại, ông ta quay ngoắt ra ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.

Những hạt phấn bay như mưa bụi mau chóng phủ đầy lên gương mặt nhỏ, làm mờ đi mọi vết tích, Y Lan ngồi im không chút phản kháng, nước mắt cũng ngừng rơi.

Có lẽ, từ lúc cha cô xát muối vào nỗi đau thì cô đã lạc lối, như hoàn toàn phó mặc bản thân bị sắp xếp.

...

Mày cong, môi đỏ, má hồng, mái tóc vàng óng ả cùng với đôi mắt xanh biết tạo điểm nhấn, thoáng một chút một mỹ nhân ra đời, diễm lệ yêu kiều.

Xét về diện mạo, Y Lan là người đẹp nhất của Mặc gia, bao nhiêu sự ưu ái đều được cả gia tộc dành hết cho cô, thế mà vì một sự cố đã khiến cô rơi vào sự ghét bỏ, trở thành một món hàng chính trị.

Hôm nay là ngày Y Lan được sắp xếp đến gặp mặt Bắc Gia, người chồng tương lai được hứa gả của cô, để hắn tùy thích xem mắt cô. Do cuộc cãi vã với cha khi nãy mà phải tới tận tối muộn cô mới khởi hành.

"Tiểu thư, xin cẩn thận."

Người hầu dìu cô bước khó khăn, chân cô vẫn còn đau, đau đến mức bắt buộc cô phải bước chậm từng bước, từng bước chậm rãi.

Cô được người đưa lên xe ngựa, phi nhanh như vũ bão, vụt qua từng lớp lớp táng cây đen kịt.

...

Dinh thự Sao Đêm, nơi ở của Bắc Gia, Bắc Minh Hàn, là người con đầu tiên do vợ lẻ sinh ra với vua của quốc đảo Thiên, quốc đảo này tuy nhỏ nhưng lại có tài nguyên dồi dào, binh đoàn hùng mạnh, đủ để giữ vững không bị các nước khác xâm lược.

Tuy, dòng máu hoàng tộc chảy trong người Bắc Minh Hàn, nhưng hắn lại không được chọn làm Thái Tử, cũng bởi sự khác biệt giữa con chính và con thứ. Cộng thêm, việc hắn chỉ toàn sa đoạ vào ăn chơi, việc nước không lo, việc nhà không quản mà tuyệt nhiên vua cha không thể lập hắn làm Thái Tử để kế thừa ngôi vị, chỉ cho hắn thừa hưởng chút ân sủng, làm chủ một phương, toàn bộ phía Bắc.

*Tích tắc, tích tắc*

Trong căn phòng ảm đạm dưới ánh đèn mờ, Bắc Minh Hàn không ngừng liếc mắt lên chiếc đồng hồ treo tường, kim đã điểm vào 8h tối. Ngón tay có chút gân guốc dường như thiếu kiên nhẫn gõ liên tục liên mặt bàn, môi mỏng cong lên điệu cười mỉa mai.

"Trễ 15 phút rồi nhỉ!"

"Chật"

Tiếng tắc lưỡi âm nhẹ, kèm vào đó là hơi thở dài như than phiền.

"Xem ra đoá hoa này từ giờ trở đi phải nên được dạy dỗ rồi."

Hắn vừa dứt câu, một tiếng kẹt...ngân lên tiếp nối, một người đàn ông khác với dán ngoài khép nép đi vào, phía sau tay ông ta đang nắm giữ một bàn tay trắng như ngó sen kéo vào cùng.

"Ngại quá, thật xin lỗi Bắc Gia, trên đường bọn ta gặp chút rắc rối nên đến trễ, mong ngài lượng thứ."

Vừa nói ông ta vừa kéo con gái mình ra trước, đẩy nhẹ vào giữa sống lưng của cô, bắt cô ưỡn ngực, ngước mặt lên.

"Thưa ngài, đây là con gái của tôi."

"Mặc Y Lan."

Ông ta cố giữ nụ cười hoà nhã, bình tĩnh giới thiệu với người đàn ông đang ngồi chễm trệ ngay giữa căn phòng sa hoa.

Thấy hắn không biến sắc, ông ta lại đẩy lần nữa vào lưng cô gái để ám hiệu.

"Chào ngài, Bắc Gia..."

Y Lan hờ hững cúi người, vẻ ngoài điềm đạm pha chút khinh thường, trái ngược với tưởng tượng làm Bắc Minh Hàn phải chửng ánh mắt lên người cô vài giây.

Hot

Comments

Ly Ly

Ly Ly

Đùa sao toàn ngược thế này😁

2025-06-22

0

Mai Trần

Mai Trần

hay quá tg

2025-06-13

0

𝐡𝐦𝐲 💐

𝐡𝐦𝐲 💐

tội Y Lan quá 😥

2025-06-13

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play