Chương 4:Ba hồn chín vía còn đang bàn nhau

---
Rừng sâu giữa giờ Mão, ánh nắng đầu ngày xuyên qua tán lá lưa thưa chiếu xuống ba thân ảnh lấm lem nằm vắt ngang dưới một gốc cổ thụ lớn. Lá khô rơi lả tả như đang vỗ tay chào mừng… mấy cái xác biết thở.
Thanh Mộc Viện ngồi dậy trước. Mắt nhắm mắt mở, cào cào đầu như gà vừa chui ra khỏi thúng, sau đó lảo đảo nhìn quanh.
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“...Ừm? Ta chưa xuống mồ? Hay đây là địa phủ bản rừng rậm vậy ?”
Một giọng quen thuộc đáp lại – Trương Chính, vẫn lạnh như thể chưa bao giờ ngửi mùi máu nóng.
Trương Chính
Trương Chính
“Không. Vẫn còn sống.”
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“ Trương Chính ! Huynh cũng còn sống à? Thiệt hại không nhỏ mà, còn nhớ lúc huynh nổ banh cái động không?”
Trương Chính
Trương Chính
“Không nhớ. Chỉ biết ta tỉnh dậy cùng muội. Nghĩa là đủ xui rồi.”
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Ê ê, đừng có nói như thể bị trọng sinh cùng ta là nghiệp báo vậy chớ! Có ta thì rừng không đáng sợ, còn có trò vui nữa!”
Trương Chính
Trương Chính
“Vui của muội thường liên quan tới máu.”
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Ờ thì… đúng.”
Tiếng động khẽ bên cạnh làm cả hai quay đầu. Người còn lại – Lý Khứ Trạc, vẫn đang nằm ngửa với cái miệng há hốc, ngáy khe khẽ như trống trận nhỏ.
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Ê. Tỉnh. Không ai thắp nhang cho huynh đâu.”
Lý Khứ Trạc cựa mình, ngồi bật dậy như bị giật điện, tóc tai rối bù, mắt mờ mịt như vừa bước ra từ cõi mộng.
Lý Khứ Trạc
Lý Khứ Trạc
“Trời ơi trời đất quỷ thần ơi… cái đầu của ta!”
Đảo mắt một vòng, rồi thấy Mộc Viện đang ngồi gần mình, ánh mắt sáng rực, tay còn cầm nhánh cỏ lay lay.
Lý Khứ Trạc
Lý Khứ Trạc
“A!!! MA! MA!!! MA! Thanh Mộc Viện, muội chết rồi mà! Sao về đứng đây! Muội đội mồ sống dậy à?!”
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Ta mà là ma thật thì đã bẻ cổ huynh từ ba câu trước.”
Lý Khứ Trạc
Lý Khứ Trạc
“Không, không đúng! Trương Chính! Trương Chính mau cứu ta!”
Lý Khứ Trạc nắm chặt tay trái Trương Chính như cứu tinh giữa biển dữ.
Lý Khứ Trạc
Lý Khứ Trạc
“Huynh mau dùng chiêu gì đó! Trấn hồn! Niệm chú! Cầm máu cho ta!”
Trương Chính
Trương Chính
“Ngươi đang nắm tay một người cũng chết trận. Giờ mới sống lại.”
Lý Khứ Trạc
Lý Khứ Trạc
“Chết… chết rồi… VẬY HUYNH CŨNG LÀ MA?!”
Khứ Trạc bắt đầu rống lên như heo bị úp nồi, rồi chạy vòng vòng quanh cây cổ thụ, miệng liên tục gọi tên mấy vị thần rừng hư cấu.
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Người đâu mà cái mặt lạnh như tiền, mà trong bụng y như cháo hành.”
Rồi Mộc Viện quay qua Trương Chính:
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Huynh cho phép ta vả hắn cái được không?”
Trương Chính
Trương Chính
“Ừ.”
BỐP!
Mộc Viện không hề khách khí, tay trái phạt ra như múa quạt, tát một cái đầy uy lực vào mặt Khứ Trạc. Hắn ngã chúi đầu vào bụi cỏ, nằm yên không nhúc nhích.
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Tỉnh chưa?”
Lý Khứ Trạc
Lý Khứ Trạc
“…Tỉnh rồi… đừng đánh nữa…”
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Thế còn hơn để huynh chạy về làng làm người ta tưởng quỷ nhập.”
Lý Khứ Trạc
Lý Khứ Trạc
“Nhưng ta tưởng các ngươi chết rồi… chiến trường lúc đó…”
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Ừ. Bọn ta chết thiệt. Nhưng giờ sống lại. Cũng như huynh thôi.”
Khoảng lặng bao trùm. Lá rơi lả tả. Không ai nói, nhưng ai cũng hiểu: họ – những kẻ từng chết trận, giờ đang được sống lại trong một thời đại chưa máu đổ đầu rơi. Một cơ hội nữa… hoặc một bi kịch khác đang chờ.
Lý Khứ Trạc
Lý Khứ Trạc
“Vậy… mấy người… cũng trọng sinh sao?”
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Chắc chắn.”
Trương Chính
Trương Chính
“Chúng ta phải về Sơn trang Vương Quyền.”
Thanh Mộc Viện
Thanh Mộc Viện
“Đi. Càng sớm càng tốt. Không khéo đại ca tưởng cả bọn là oan hồn về đòi nợ rồi.”
---
Chapter
1 Chương 1 : Chẳng biết là ai
2 Chương 2 : "Trở về trước lúc mình được sinh ra"
3 Chương 3 :Gặp lại "cố nhân"
4 Chương 4:Ba hồn chín vía còn đang bàn nhau
5 Chương 5 : Kể chuyện đốt lòng
6 Chương 6 : Chưa muốn đi
7 Chương 7 : Kẻ về sau cùng
8 Chương 8 : Say xỉn đầu thai lượt hai
9 Chương 9 : Trượng nghĩa nhất thời, đập luôn đồng minh
10 Chương 10 : Giải Rượu, Giải Tâm
11 Chương 11:Chảnh gì chảnh dữ vậy
12 Chương 12:Dẫn đường lạc lối
13 Chương 13 : Tên gì cũng được, miễn đừng là thật
14 Chương 14 :Ngủ cũng không yên với cái tên đó
15 Chương 15: Lật mặt như bánh tráng, ai cũng là người thân
16 Chương 16 :"Trưởng thành sớm… đạp sóng về nhà"
17 Chương 17: Tỉnh dậy thấy tai họa đang ngủ chung
18 Chương 18: Gối ôm bất đắc dĩ
19 Chương 19: Phí công ta tỉnh dậy
20 Chương 20:Chém cho tình cảm nó sâu
21 Chương 21: Vết thương lòng… do đồng đội rạch ra
22 Chương 22: Không ai bị bỏ lại, trừ khi ta không còn đứng được
23 Chương 23: Kẻ giả bệnh, người thật lòng
24 Chương 24: Tắm Cho Sạch, Rồi Nói Chuyện Sau
25 Chương 25: Oan gia ngõ hẹp
26 Chương 26: Khứ Trạc ngộ đạo, Trương Chính ngộ ra không nên tin ai
27 Chương 27: Bữa sáng kinh hoàng tại Vương Quyền sơn trang
28 Chương 28: Tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng
29 Chương 29: Đừng nhìn ta như thể từng quen
30 Chương 30: Huynh Tới Không Đúng Lúc Rồi
31 Chương 31: Sơn trang không chào đón khách mặt nạ
32 Chương 32: Từ lỗ chó đến bài vị
33 Chương 33: Gió cuốn mây trôi, lòng người khó dứt
34 Chương 34: Té một phát, thành trung tâm vũ trụ
35 Chương 35: Tay trái cầm đao, tay phải tiếp khách
36 Chương 36: Kiếp này… vẫn là muội
37 Chương 37: Trâm cài lên tóc, gậy cắm vào lưng
38 Chương 38: Gả hay không gả, còn phải xem cái mặt!
39 Chương 39: Vừa đặt chân tới nhà đã muốn quay đầu đi tu
40 Chương 40: Không có quái vật nào nguy hiểm bằng... đồng đội
41 Chương 41: Một Trận Gió Tanh Mưa Máu
42 Chương 42: Thế gian chưa bao giờ hết phiền toái
43 Chương 43: Tự tay rước họa, đừng than trời
44 Chương 44: Họ hàng từ trên trời rơi xuống
45 Chương 45: Mùng 7 tháng 7, Hoài Thủy Trúc Đình.
46 Chương 46: Chuyện cơm nước chưa xong, chuyện cưới hỏi đã loạn
47 Chương 47: Nằm cạnh ngươi, khó chịu muốn chết
48 Chương 48: Bình yên, chỉ là khoảng lặng trước giông bão
49 Chương 49: Chạy nhanh lên, ai hái được nhiều hơn
50 Chương 50: Lần cuối cùng
51 Chương 51: Sông sâu khó dò, lòng người càng khó đoán
52 Chương 52: Kẻ Ẩn Mình Trong Bóng Tối
53 Chương 53: Chỉ là một giấc mộng thôi mà…
54 Chương 54: Tình yêu… chưa bao giờ là "chuyện riêng."
55 Chương 55: Người Chưa Tới, Họa Đã Gõ Cửa
56 Chương 56: Thêm Một Người, Thêm Một Đống Rắc Rối.
57 Chương 57: Đừng đụng lung tung, trừ khi muốn bay mà không cần cánh
58 Chương 58: Chẳng níu được… thì thôi.
59 Chương 59: Một buổi sáng bình yên
60 Chương 60: Máu Nhuộm Núi Rừng
61 Chương 61: Dấu Vết Còn Lại
62 Chương 62: Hoàng Thành Bảy Trăm Năm Trước
Chapter

Updated 62 Episodes

1
Chương 1 : Chẳng biết là ai
2
Chương 2 : "Trở về trước lúc mình được sinh ra"
3
Chương 3 :Gặp lại "cố nhân"
4
Chương 4:Ba hồn chín vía còn đang bàn nhau
5
Chương 5 : Kể chuyện đốt lòng
6
Chương 6 : Chưa muốn đi
7
Chương 7 : Kẻ về sau cùng
8
Chương 8 : Say xỉn đầu thai lượt hai
9
Chương 9 : Trượng nghĩa nhất thời, đập luôn đồng minh
10
Chương 10 : Giải Rượu, Giải Tâm
11
Chương 11:Chảnh gì chảnh dữ vậy
12
Chương 12:Dẫn đường lạc lối
13
Chương 13 : Tên gì cũng được, miễn đừng là thật
14
Chương 14 :Ngủ cũng không yên với cái tên đó
15
Chương 15: Lật mặt như bánh tráng, ai cũng là người thân
16
Chương 16 :"Trưởng thành sớm… đạp sóng về nhà"
17
Chương 17: Tỉnh dậy thấy tai họa đang ngủ chung
18
Chương 18: Gối ôm bất đắc dĩ
19
Chương 19: Phí công ta tỉnh dậy
20
Chương 20:Chém cho tình cảm nó sâu
21
Chương 21: Vết thương lòng… do đồng đội rạch ra
22
Chương 22: Không ai bị bỏ lại, trừ khi ta không còn đứng được
23
Chương 23: Kẻ giả bệnh, người thật lòng
24
Chương 24: Tắm Cho Sạch, Rồi Nói Chuyện Sau
25
Chương 25: Oan gia ngõ hẹp
26
Chương 26: Khứ Trạc ngộ đạo, Trương Chính ngộ ra không nên tin ai
27
Chương 27: Bữa sáng kinh hoàng tại Vương Quyền sơn trang
28
Chương 28: Tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng
29
Chương 29: Đừng nhìn ta như thể từng quen
30
Chương 30: Huynh Tới Không Đúng Lúc Rồi
31
Chương 31: Sơn trang không chào đón khách mặt nạ
32
Chương 32: Từ lỗ chó đến bài vị
33
Chương 33: Gió cuốn mây trôi, lòng người khó dứt
34
Chương 34: Té một phát, thành trung tâm vũ trụ
35
Chương 35: Tay trái cầm đao, tay phải tiếp khách
36
Chương 36: Kiếp này… vẫn là muội
37
Chương 37: Trâm cài lên tóc, gậy cắm vào lưng
38
Chương 38: Gả hay không gả, còn phải xem cái mặt!
39
Chương 39: Vừa đặt chân tới nhà đã muốn quay đầu đi tu
40
Chương 40: Không có quái vật nào nguy hiểm bằng... đồng đội
41
Chương 41: Một Trận Gió Tanh Mưa Máu
42
Chương 42: Thế gian chưa bao giờ hết phiền toái
43
Chương 43: Tự tay rước họa, đừng than trời
44
Chương 44: Họ hàng từ trên trời rơi xuống
45
Chương 45: Mùng 7 tháng 7, Hoài Thủy Trúc Đình.
46
Chương 46: Chuyện cơm nước chưa xong, chuyện cưới hỏi đã loạn
47
Chương 47: Nằm cạnh ngươi, khó chịu muốn chết
48
Chương 48: Bình yên, chỉ là khoảng lặng trước giông bão
49
Chương 49: Chạy nhanh lên, ai hái được nhiều hơn
50
Chương 50: Lần cuối cùng
51
Chương 51: Sông sâu khó dò, lòng người càng khó đoán
52
Chương 52: Kẻ Ẩn Mình Trong Bóng Tối
53
Chương 53: Chỉ là một giấc mộng thôi mà…
54
Chương 54: Tình yêu… chưa bao giờ là "chuyện riêng."
55
Chương 55: Người Chưa Tới, Họa Đã Gõ Cửa
56
Chương 56: Thêm Một Người, Thêm Một Đống Rắc Rối.
57
Chương 57: Đừng đụng lung tung, trừ khi muốn bay mà không cần cánh
58
Chương 58: Chẳng níu được… thì thôi.
59
Chương 59: Một buổi sáng bình yên
60
Chương 60: Máu Nhuộm Núi Rừng
61
Chương 61: Dấu Vết Còn Lại
62
Chương 62: Hoàng Thành Bảy Trăm Năm Trước

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play