[ All Thụy ] Vương Phi Của Thiên Mệnh
Chapter 2
Tử Dương Thành – phủ Nam Vương.
Tiếng vó ngựa dội xuống đường đá. Một đoàn người áo giáp đỏ dừng lại trước cổng chợ phía Nam. Giữa đám đông, một người ngồi ngược ánh chiều tà, lưng thẳng, áo choàng bay phấp phới trong gió như muốn thiêu cháy cả bầu trời – Nam Vương Dương Bác Văn.
Cách đó không xa, một thiếu niên câm đang thu dọn rổ rau rơi đổ bên vệ đường. Mặt bị bụi bẩn che khuất, tay chân vụng về, dáng vẻ yếu đuối. Nhưng đôi mắt… lại trong veo đến lạ.
Một tên lính va phải thiếu niên, định đá cậu văng ra, nhưng Dương Bác Văn bỗng nói
lính
... Vương gia? Là một tên ăn xin thôi mà…
Giọng Dương Bác Văn không lớn, nhưng lạnh đến buốt da.
Tên lính vội kéo thiếu niên đứng lên. Dương Bác Văn tiến lại gần, nhìn kỹ mặt cậu, rồi hỏi
Dương Bác Văn
Ngươi tên gì?
Cậu khẽ gật đôi mắt rũ xuống như mèo bị thương
Dương Bác Văn
Có người thân không?
Dương Bác Văn im lặng mấy giây, rồi ra lệnh
Dương Bác Văn
Đưa y về phủ. Từ nay là người của bản vương.
Ba ngày sau - Phủ Nam Vương
A Thụy – trong thân phận "tiểu câm", nay làm việc trong vườn thuốc. Mỗi ngày đều phải dậy sớm, pha trà, sắc thuốc, đưa giấy bút đến cho Dương Bác Văn – người lúc nào cũng lạnh mặt như băng.
Dương Bác Văn
Tiểu câm, mang giấy vào
A Thụy bước vào phòng, đặt giấy lên bàn.
Dương Bác Văn
Ngồi xuống "giọng trầm như ra lệnh"
A Thụy ngập ngừng, rồi làm theo
Dương Bác Văn gác kiếm sang một bên, không nhìn thẳng cậu, hỏi
Dương Bác Văn
Ngươi có biết chữ không?
Dương Bác Văn
Viết cho ta câu này: ‘Ngươi là ai?’
Cậu cầm bút, viết ngoan ngoãn.
Dương Bác Văn nhìn nét chữ quen thuộc kia, lòng thoáng khựng lại.
Dương Bác Văn
'Chữ viết này… rất giống người đó'
Nhưng hắn lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Người kia… đã chết rồi. Chết trong lễ hợp hôn giả dối đó. Hắn chưa bao giờ thật sự xem người ấy là phu thê, chưa từng… quan tâm đến cảm xúc người đó.
Dương Bác Văn
Ngươi không sợ ta à? "đột ngột hỏi"
Trương Hàm Thụy
'Ngài không dữ. Chỉ là buồn'
Dương Bác Văn bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp khiến người nghe khó phân rõ là mỉa mai hay… đau lòng.
Dương Bác Văn
Ngươi nhìn ta nhiều như vậy, ngươi có nhớ ai từng khiến ngươi viết ra câu này không?
A Thụy khựng tay. Trong đầu thoáng lên một hình ảnh – một buổi chiều mưa, có người từng ôm cậu thật chặt, trong lòng ấm như lửa, rồi cất giọng run rẩy
“Đừng bỏ ta… Hàm Thụy, ta sai rồi.”
A Thụy nắm chặt cây bút, tim đập mạnh như muốn vỡ.
Dương Bác Văn đột ngột nghiêng đầu nhìn cậu chăm chăm
Dương Bác Văn
Ngươi có từng yêu ai chưa?
Cậu hoảng hốt, mặt thoáng đỏ lên
Dương Bác Văn
Có phải "khẽ nhíu mày"
Dương Bác Văn
Ta… khiến tim ngươi đau không rõ lý do?
A Thụy giật mình nhìn hắn.
Dương Bác Văn
Ta cũng vậy. Mỗi khi nhìn ngươi, tim ta đau – như thể… ta từng phụ ngươi rất nhiều.
Gió lùa qua rèm, khiến ánh nến nghiêng ngả.
Trong lòng A Thụy, một câu hỏi chưa lời đáp lặng lẽ vang lên
“Ngươi rốt cuộc là ai trong cuộc đời ta?”
Comments