Chapter 4

Sau lần gặp Trương Quế Nguyên, Trương Hàm Thụy được điều tới Ngự Y đường để hỗ trợ y quan bào chế thuốc. Ai cũng nói Tả Vương – Tả Kỳ Hàm hiện đang tu dưỡng ở ngọn Thiên Thủy sơn, nơi vừa là phủ riêng, vừa là nơi chữa bệnh cho vương thân quý tộc.
Sáng sớm, A Thụy theo đoàn y sinh đến giao thuốc. Cậu bước vào sân đá lát cẩm thạch, nơi khói sương lượn lờ quanh các chậu dược thảo. Giữa làn hương thuốc ấy, cậu nhìn thấy một bóng người ngồi nghiêng bên bậc thềm đá, áo dài trắng thêu hoa văn bạc, tay cầm cọ lông thỏ, chấm vào giấy vẽ các vị thuốc.
Người ấy quay lại
Tả Kỳ Hàm – mắt dài hẹp, sống mũi thẳng, đường nét sắc sảo lạnh lùng như tượng ngọc, nhưng giọng nói lại nhẹ như mưa đầu xuân.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngươi là người mới trong dược phòng?
A Thụy gật đầu
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không nói được à?
Cậu đưa giấy bút, viết
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ta câm
Tả Kỳ Hàm nhíu mày, không biểu cảm nhưng cũng không tỏ ra khó chịu. Hắn ra hiệu cho cậu theo mình đến phòng bào chế.
----
Trong phòng dược
Tả Kỳ Hàm vừa tán thuốc vừa nói
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngươi có biết phân biệt thiên ma và xuyên khung không?
A Thụy gật đầu, nhanh nhẹn chọn đúng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Còn cây long đởm?
Cậu lại chọn chính xác.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Câm mà thông minh hơn cả đám nói nhiều ngoài kia.
A Thụy mỉm cười, nét mặt hiền hòa khiến Tả Kỳ Hàm thoáng ngẩn ra.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Trước đây...Ta cũng từng gặp một người, rất giống ngươi. Nhỏ hơn ta hai tuổi, thích lẽo đẽo theo ta, hỏi đủ thứ về y thuật. Dù ta chẳng bao giờ đáp, y vẫn cứ viết hết câu hỏi ra giấy.
Cậu lặng người, tay vô thức siết chặt chiếc chày trong tay.
Hắn đột nhiên bước lại, cầm lấy tay cậu, lật lòng bàn tay ra xem.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bị phồng rộp
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Sao không nói?
Cậu viết vội
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không đau
Hắn nhíu mày, kéo cậu lại gần, cẩn thận bôi thuốc lên từng vết phồng. Giọng nói nhẹ như gió thoảng
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nói dối
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngươi làm ta nhớ đến y… Đến mức khiến ta không phân biệt nổi thật giả.
A Thụy nhìn sững người trước mặt. Tay Tả Kỳ Hàm mảnh khảnh nhưng rắn chắc, động tác tỉ mỉ như đang chăm sóc một báu vật.
Trong đầu cậu lại vang lên một ký ức mơ hồ: “Tay ngươi nhỏ như vậy, sau này đừng đụng dao kéo.” “Ta muốn học y.” “Ngươi học để cứu ta sao, tiểu Thụy?”
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngươi tên gì?
Cậu khựng lại, rồi viết
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Hàm Thụy
Tả Kỳ Hàm sững người.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
...Không thể nào
Hắn lùi một bước, ánh mắt bỗng ngập đầy sóng dữ
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngươi là...
Cậu viết tiếp
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Chỉ là trùng tên. Ta mất trí nhớ
Tả Kỳ Hàm im lặng, rồi cười nhạt
Nếu là trùng tên, thì tại sao nét chữ giống đến mức khiến lòng ta nhói lên?
Hắn xoay người rời đi, nhưng ngay lúc ấy, tay run khẽ.
Bởi hắn biết, bàn tay vừa chạm vào cậu… Vẫn là bàn tay từng nắm lấy cổ tay người ấy giữa đêm mưa, thì thầm: ‘Dù ngươi không yêu ta, ta cũng muốn ở lại.’

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play