Lâm Yên đi theo nhân viên kia, cũng không hiểu vì sao phòng vệ sinh lại còn phải vào thang máy. Cô đoán phòng vệ sinh dưới lầu bị hỏng nên phải lên trên này. Lúc thang máy mở ra, nhân viên chỉ tay ra cuối hành lang.
"Cô đi thẳng xuống dưới, căn phòng ngay cạnh bồn hoa đó."
"À cảm ơn anh..."
Nhân viên kia có vẻ rất gấp, thấy cô vừa đi ra là đóng cửa thang máy luôn. Lâm Yên chỉ thấy cách phục vụ ở đây thật tệ, sau đó bước đến cuối hành lang. Như nhân viên phục vụ đó nói thì chính là căn phòng đang khép hờ kia.
Cánh cửa khẽ kêu “cạch” một tiếng khi Lâm Yên đẩy vào. Cô chỉ định bước nhanh vào nhà vệ sinh, xử lý vạt váy ướt sũng rượu trước khi quay lại phòng. Nhưng chưa đầy hai bước chân, cô liền khựng lại.
Một người đàn ông đang đứng sẵn bên trong.
Ánh đèn vàng dịu chiếu lên gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt đen sâu và lạnh. Hắn mặc sơ mi đen, nút áo mở lơi, cổ tay áo xắn hờ, tay cầm ly rượu, tư thế lười nhác tựa vào bàn.
Đôi mắt sắc ấy lia về phía cô, rồi dừng lại, không rời. Cái nhìn sắc bén ấy không hiểu sao khiến cô cảm thấy lạnh gáy, không tự chủ mà muốn lùi một bước.
Nam nhân đó hơi nhướng mày, ánh mắt nửa tò mò, nửa mang theo đánh giá.
“…Vào rồi thì còn đứng đấy làm gì?”
Giọng hắn trầm thấp, khàn, mang theo chút hơi men.
Lâm Yên nhíu mày, người này say quá hay gì. Mà đây cũng không phải phòng vệ sinh, không cần nấn ná quá lâu. Nghĩ vậy cô nói.
“Xin lỗi, tôi đi nhầm... tôi tưởng đây là nhà vệ sinh.”
Dứt lời cô quay người định mở cửa đi ra, nhưng chưa kịp làm gì, chỉ cảm thấy người kia đứng lên đi đến phía sau cô, nhanh hơn một nhịp đóng rầm cửa lại, tay còn tiện thể khóa trái chốt cửa.
Một loạt động tác nhanh gọn lẹ khiến Lâm Yên không kịp phản ứng.Cô sững sờ quay đầu.
“Anh làm gì vậy?”
“Không cần giả bộ.”
Hắn cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống cô, nam nhân cao mét tám chín khiến cô có cảm giác cực kỳ áp bức.
“Cô đến đây không phải vì tôi à, không cần phải diễn trò nữa.”
“Cái gì? Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Lâm Yên sợ sệt lùi một bước theo phản xạ, lưng chạm đến cánh cửa phía sau.
Thẩm Hàn Phong dừng lại ngay trước mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vết rượu đỏ thẫm còn loang trên váy cô. Ánh mắt hắn chợt tối đi, khóe môi cong nhẹ.
“Rượu đổ lên người, trang điểm nhạt, không giống mấy loại lố lăng ngoài kia. Có tâm thật.”
Không hiểu nam nhân trước mặt bị gì nữa, Lâm Yên mím môi nói.
“Anh điên à? Tôi bị rượu đổ, tôi chỉ định...”
“Nghe này.”
Hắn cắt lời, cúi người xuống gần cô hơn. Hơi thở hắn phả nhẹ bên tai, khiến cô cứng đờ.
“Tôi không quan tâm cô là ai, ai cử tới. Nhưng nếu đã tới rồi, thì diễn cho trọn vai đi.”
Cô há miệng định phản bác, nhưng lại bị ánh mắt hắn khóa chặt lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy áp chế.
Lúc này đầu óc cũng hiểu ra, nam nhân trước mặt đang tưởng rằng cô là một gái tiếp khách. Thậm chí còn cho là loại cao cấp, được chuẩn bị riêng cho hắn.
“Tôi thật sự không phải...”
“Vậy là gì?”
Hắn nhướng mày, bước thêm nửa bước áp sát cô, không cho cô đường lùi.
Cô ngước nhìn hắn, siết chặt tay, giọng hơi run nhưng kiên định.
“Tôi là người bình thường. Tôi chỉ lạc đường. Và tôi sẽ rời khỏi đây ngay. Nếu anh không thả tôi ra tôi sẽ kêu lên đấy!!”
Thẩm Hàn Phong nhìn cô vài giây, im lặng. Dưới ánh đèn vàng, ánh mắt hắn dần chuyển từ nghi ngờ sang... tò mò. Không như mọi cô gái từng tiếp cận hắn.
Nữ nhân trước mặt không khóc, không xin xỏ, không dùng ánh mắt mời gọi. Dù cô ta rõ ràng đang sợ, nhưng lại cố đứng thẳng để nói cho rõ thân phận.
Căn phòng vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực Lâm Yên. Thẩm Hàn Phong nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn trêu chọc.
Cô gái này đúng gu hắn thật. Không chỉ vẻ ngoài, mà còn cái kiểu “tôi không phải loại đó” khiến người khác càng muốn phá hủy sự tự tin của cô.
Hắn bật cười một tiếng trong cổ họng.
“Giả ngây giả ngô cũng cần có trình độ. Lần sau nhớ luyện gương mặt trước gương kỹ hơn một chút.”
Lâm Yên cau mày, cảm thấy hơi men và ánh mắt hắn khiến da đầu tê dại.
“Tôi nói rồi, tôi không phải...”
Hắn không đợi cô nói hết, tay đã giơ lên, chạm nhẹ vào cằm cô, buộc cô phải ngẩng mặt đối diện. Lâm Yên hoảng sợ vùng vẫy theo phản xạ nhưng hắn giữ chặt, ánh mắt tối sầm.
“Trần Hạo này đúng là biết cách chọn người. Đổi khẩu vị kiểu thỏ non e thẹn, nhìn ngứa mắt thật nhưng cũng không tệ.”
Lâm Yên nghe xong dở khóc dở cười. Hắn đã nghĩ cô là gái được bạn hắn gọi đến để phục vụ. Giờ còn nghĩ cô là loại diễn vai trong sáng để kích thích hứng thú?
“Anh điên rồi.”
Giọng cô nghẹn lại, nước mắt ứ nơi hốc mắt vì ấm ức và phẫn nộ.
“Tôi không biết anh là ai. Bây giờ anh không thả tôi ra thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thẩm Hàn Phong bật cười, nụ cười lạnh lẽo không chạm đáy mắt.
“Ừ. Thường thì mấy kiểu như cô ai cũng nói vậy lúc đầu.”
Không khí trong phòng lập tức ngột ngạt đến nghẹt thở. Hơi rượu, mùi gỗ thơm, mùi da ghế, mọi thứ vây lấy cô như một chiếc lồng vô hình.
“Đừng sợ. Vai của cô là phục vụ, không phải hi sinh. Tôi không tệ đến mức làm khó người không tự nguyện.”
Hắn ghé sát tai cô, giọng nói như lưỡi dao, nhấn nhá từng chữ.
“Nhưng một khi đã bước vào căn phòng này... thì tốt nhất là đừng giả vờ nữa.”
Sự nguy hiểm vô hình đang bao lấy cô, Lâm Yên trong đầu kêu một tiếng chuông cảnh báo. Cô quay ngắt lại đập cửa kêu cứu, trong lòng cực kỳ hối hận vì đã quên không mang theo điện thoại bên mình.
Nhìn nữ nhân trước mặt ra sức đập cửa, Thẩm Hàn Phong chỉ thấy mắc cười.
"Cô đập nữa cũng không ai nghe đâu, cửa này là cửa cách âm, chúng ta có làm loạn đến đâu cũng không sợ người ngoài biết."
Da gà trên tay Lâm Yên nổi hết lên, ánh mắt mang theo sợ hãi, xem ra lần này cô tiêu đời rồi...
Updated 23 Episodes
Comments
Daissy💕
có hơi ảo tưởng ớ anh zai ơiii
2025-06-15
0