3

Duy ngồi bệt ngoài băng ghế đá bên hông khu nhà ma, ánh nắng cuối chiều rọi lên mái tóc hơi rối. Cậu vừa được một chị nhân viên dẫn ra sau khi lạc bạn và gặp sự cố bên trong. Hai tay cậu vẫn còn run nhẹ.
Kiều và An chạy ào tới, thở hổn hển.
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Má ơi mày làm tụi tao sợ muốn chết
An đỡ hơn, ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Duy chai nước
Đặng Thành An_thanhann
Đặng Thành An_thanhann
Mày ổn không
Duy không đáp liền. Cậu ngước nhìn lại cánh cửa đen thui phía sau. Nơi đó, trong bóng tối đặc quánh, cậu đã ôm một người xa lạ như thể thân quen từ kiếp trước.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Có… có người an ủi tao á
Duy nói nhỏ
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Người hả? Nhân viên hả
Kiều ngơ ngác
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Ừ… ảnh mặc đồ ma, nhưng ngồi xuống cạnh tao, hỏi tao ổn không… dịu lắm… ổng không giống mấy người hù khách
Duy chậm rãi kể, mắt nhìn xa xăm.
Đặng Thành An_thanhann
Đặng Thành An_thanhann
Ờ thì chắc nhân viên thấy mày khóc quá nên dỗ chứ gì. Tao còn tưởng mày gặp ma thật.
An cười nhẹ, đấm đấm lưng Duy.
Nhưng Duy không cười.
Tối hôm đó, Duy nằm dài trên giường, hai mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ánh mắt dịu dàng kia, cái ôm nhẹ nhàng kia. Cậu thậm chí còn không kịp nhìn rõ mặt người đó, cũng chưa kịp hỏi tên.
Cậu chỉ nhớ cảm giác. Một cảm giác rất thật. Thật đến mức tim vẫn còn đập nhanh mỗi khi nghĩ lại.
.
Vài ngày sau, Duy quay lại khu nhà ma. Một mình.
Cậu đứng trước quầy vé, hơi ngại ngùng.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Dạ… hôm trước em vô đây rồi.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Lúc bị lạc, có một anh mặc đồ ma ngồi an ủi em… ảnh cao, giọng nhẹ, không có hù em gì hết... Chị biết ảnh là ai không ạ
Cô nhân viên bán vé nhìn Duy một lúc rồi gật đầu
nvien nhà ma
nvien nhà ma
Ờ, chắc em nói Quang Anh đó. Nó làm ca sáng, đóng vai người chết treo ở phòng số 4. Nó hiền lắm, khách khóc cũng dỗ nữa
Tim Duy lỡ một nhịp.
Quang Anh. Là Quang Anh.
Cậu quay đi, tay siết chặt quai ba lô, miệng lẩm bẩm
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Quang Anh...
Cái tên ấy nhẹ như gió lướt qua miệng cậu, nhưng mang theo rung động âm ỉ nơi ngực trái.
Lần đầu tiên trong đời, Duy muốn gặp lại một người không quen.
Và có lẽ, lần đầu tiên… cậu thật sự nhớ ai đó chưa từng nói tên.
Cậu đứng lại ở một góc ghế đá gần đó, mắt nhìn dòng người ra vào khu nhà ma. Ai cũng đi cùng nhóm, cười cợt, la hét, còn Duy thì lặng thinh. Cậu không có lý do nào để ở đây. Nhưng chân không chịu rời đi
Quang Anh – cái tên ấy như bám lấy tâm trí cậu suốt quãng đường về.
Tối hôm đó, khi đèn phòng vừa tắt, Duy nằm nghiêng trên giường, tay ôm gối, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu trên khuôn mặt buồn lặng.
Cậu lên mạng, gõ thử vài từ khóa: “nhân viên đóng ma khu Lạc Lối Quang Anh”, “Quang Anh nhà ma”. Không có gì.
Không Facebook, không hình ảnh, không bài viết nào nhắc tới anh cả. Duy cười nhạt. Sao cậu lại tưởng dễ vậy chứ?
Cậu nhớ giọng nói đó. Nhớ ánh mắt ấm trong gương mặt trắng bệch. Nhớ cả cảm giác an toàn từ một người không quen.
Chưa từng yêu ai. Cũng không nghĩ mình sẽ rung động trong một nơi tối tăm như thế.
Nhưng cậu biết. Có thứ gì đó vừa chớm nở. Nhẹ nhàng. Lạ lẫm. Và buồn.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play