Vương Mã Ngọc tự nở một nụ cười cay đắng.
Cố Dĩ Thâm đã hận cô lâu như vậy, ai quan tâm anh có hận sâu hơn một chút không?
Vương Mã Ngọc không để ý đến câu nói của anh, xuống dưới đi tắm.
Thay quần áo đi ra phát hiện Cố Dĩ Thâm trở lại phòng, thấy Vương Mã Ngọc đi ra, ánh mắt anh tàn nhẫn đến mức muốn giết người, từ trong hộp thuốc vứt ra một viên thuốc đưa cho cô.
Thuốc tránh thai ư?
Cô không nói một lời, trực tiếp cầm viên thuốc ném vào thùng rác.
- Cố Dĩ Thâm, em là vợ của anh.
- Đó là cô buộc phải đặt mình vào vị trí vợ của tôi, tôi chưa bao giờ thừa nhận.
Hơi thở của cô nghẹt lại, lời nói của Cố Dĩ Thâm lại đâm một nhát vào trái tim cô.
- Bất kể anh có thừa nhận hay không? Về mặt pháp lý, em là vợ hợp pháp của anh.
Nghe lời Vương Mã Ngọc nói sắc mặt Cố Dĩ Thâm thay đổi, toàn thân run rẩy vì tức giận.
Trên bờ vực bùng nổ, Cố Dĩ Thâm hướng tới gần một bước, ép giọng hỏi.
- Rốt cuộc cô có uống hay không?
Đối mặt với cường thế của anh, trái tim cô như bị nhấc lên nhưng cô vẫn ngoan cố.
- Em không uống.
Dứt lời, Cố Dĩ Thâm đem Vương Mã Ngọc ép lên tường, hung hăng bóp mặt buộc cô mở miệng, đem thuốc nhét vào miệng cô, lại hung hăng bóp miệng không cho cô nôn ra.
- Nuốt xuống cho tôi.
Vương Mã Ngọc đem thuốc chết kẹt trong miệng không chịu nuốt, ánh mắt kháng cự khiến anh hoàn toàn kích động.
Đôi mắt Cố Dĩ Thâm đỏ sẫm, bóp chặt miệng Vương Mã Ngọc không buông, cho đến khi cô không còn cách nào khác đau đớn nuốt thuốc xuống.
Xác định Vương Mã Ngọc đã nuốt thuốc, Cố Dĩ Thâm mới buông tay như thể cô là một thứ bẩn thỉu, lập tức lấy khăn giấy lau tay.
- Khụ...khụ...
Vương Mã Ngọc ngã xuống đất, liều mạng ho khan, khó chịu như lửa đốt.
- Đây là do cô tự làm tự chịu.
Cố Dĩ Thâm khinh bỉ buông lời, giận dữ vứt cửa rời đi, một cái cũng ghét bỏ.
Vương Mã Ngọc vội vã chạy vào nhà vệ sinh, bóp cổ họng, muốn đem viên thuốc kia ra ngoài.
Khi ngón tay thâm nhập vào cổ họng, ngực nhất thời một cỗ tanh ngọt xông ra, trong nhà vệ sinh toàn là máu đỏ tươi.
Vương Mã Ngọc căn bản không phân biệt được viên thuốc đó có nôn ra hay không, chỉ có thể tiếp tục bóp cổ họng nôn máu.
Rất khó chịu, đến nỗi nước mắt Vương Mã Ngọc thổi phồng.
Cho đến khi không còn gì để nôn ra, Vương Mã Ngọc yếu ớt ngã gục xuống, nhìn trần nhà rơi vào tuyệt vọng.
Cô sắp chết, cô chỉ muốn có một đứa con, một đứa con thuộc về cô và anh, chỉ thế thôi.
Nếu như Vương Mã Ngọc không dùng chút thủ đoạn, Cố Dĩ Thâm căn bản sẽ không ngủ với cô, sợ là nhìn cô một cái cũng cảm thấy ghê tởm.
Vương Mã Ngọc yếu đuối nằm trên giường nửa ngày, Cố Dĩ Thâm gọi điện thoại tới.
Lúc này, giờ phút này Vương Mã Ngọc thật sự không muốn nghe thấy giọng nói của anh, do dự nhiều lần vẫn là bấm nút nghe máy.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Cố Dĩ Thâm.
- Vương Mã Ngọc, đến công ty. Ngay lập tức!
Không đợi cô trả lời, anh liền ngắt máy.
Trong lòng Vương Mã Ngọc sinh ra một dự cảm không tốt nhưng vẫn mang theo túi xách đến công ty anh.
Mở cửa ra thấy Cố Dĩ Thâm đang ngồi sau bàn làm việc, trong tay xem xét vài bức ảnh. Nghe thấy động tĩnh của cô, anh liền ném tài liệu trước mặt cô.
- Ký đi.
Một vài chữ lớn "Thỏa thuận ly hôn" nổi bật trên tài liệu đâm sâu vào mắt Vương Mã Ngọc.
- Cố Dĩ Thâm, anh đang mơ sao? Trời vẫn còn sáng kia mà.
Mắt Vương Mã Ngọc chua xót, không nghĩ gì liền mở miệng châm biếm.
Không ngờ chính là Cố Dĩ Thâm lại không phản bác cô, chỉ thờ ơ nhìn một cái rồi mở miệng.
- Vương Mã Ngọc, mấy năm nay cô sống có thú vị không? Tôi vĩnh viễn cũng không thể chấp nhận loại phụ nữ như cô. Sao cô cứ phải tiêu tốn thời gian ở bên cạnh tôi, ly hôn đi, tôi sẽ phân chia một phần tài sản của tôi, đảm bảo cô không chịu thiệt.
Người phụ nữ như cô? Cô là người phụ nữ gì?
Theo Cố Dĩ Thâm xem ra, cô đại khái là một kẻ độc phụ vì lấy anh bằng bất cứ giá nào, lòng tàn nhẫn tay cay đắng.
Trái tim Vương Mã Ngọc đau như bị xuyên qua, nhìn vẻ mặt lạnh lùng mà không coi thường của anh, cô khẽ cười ngốc.
- Anh nói đúng, nhưng em không muốn ly hôn.
Đây là phản công của Cố Dĩ Thâm sao? Ly hôn cô? Đừng nói thời gian cô không còn nhiều, cho dù cô có thể sống cũng không thể đồng ý.
Cô và anh, chỉ có goá phụ, không có ly hôn.
Vương Mã Ngọc xoay người muốn rời đi, tình huống này, cô và anh căn bản không có gì để nói.
Giọng nói của Cố Dĩ Thâm vang lên sau lưng.
- Cô còn có yêu cầu gì có thể đưa ra.
Vương Mã Ngọc chán đến cực, nếu như vậy...
- Muốn em ly hôn cũng được, em có một yêu cầu.
- Yêu cầu gì?
- Ngủ với em ba tháng.
------------------------#------------------
Truyện mới nè, bù đắp cho mọi người vì bộ kia bỏ lỡ ~~
Ủng hộ và theo dõi bé Sâuu nhó 🎀💐
Mãi yêu🎀🎀
Updated 43 Episodes
Comments