CHƯƠNG 3

Vương Mã Ngọc vừa nói xong, Cố Dĩ Thâm liền giận dữ, cầm lấy thỏa thuận ly hôn mạnh mẽ ném vào mặt cô, tức giận đến nỗi ngay cả lời cũng không nói ra được mà xoay người rời đi.

Hôn ước ban đầu là lão gia quyết định, nếu như Vương Mã Ngọc không đồng ý ly hôn thì Cố Dĩ Thâm sẽ chẳng thể làm gì được cô, cũng vì điều đó cô mới có đủ dũng khí để đối đầu với anh.

Mười giờ tối, Vương Mã Ngọc chuẩn bị đi ngủ điện thoại liền reo lên, là một số lạ.

- Alo...

- Ưm...Dĩ Thâm...đừng như vậy, em vừa mới về nước.

Trong điện thoại liên tục truyền đến giọng nữ nhân yếu ớt, trong nháy mắt đầu Vương Mã Ngọc như nổ tung.

- Dĩ Thâm, anh đừng như vậy, anh là người đã kết hôn rồi a.

- Do nữ nhân độc ác kia, nếu không phải cô ta tính toán thì chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi. Đâu cần phải đợi đến hôm nay.

- Nhưng...

- Nguyệt nhi, em yên tâm, cô ta sẽ đồng ý ly hôn.

Nghe đến đây, điện thoại liền bị treo.

Đầu Vương Mã Ngọc một tiếng nổ tung cùng với trái tim đang chảy máu.

Lưu Nguyệt đã trở lại.

Anh muốn ly hôn với cô.

Vương Mã Ngọc siết chặt điện thoại, xương ngón tay bắt đầu trắng.

Tốt lắm! Hoá ra là như vậy, cô còn tưởng anh thật sự vì cô trèo lên giường anh mà tức giận, hoá ra người phụ nữ kia đã trở về.

Cả đời cô sẽ không ly hôn đâu.

Ngày hôm sau, quả nhiên Cố Dĩ Thâm lại đến.

Vừa đến anh liền trực tiếp mở miệng.

- Vương Mã Ngọc, cô suy nghĩ thế nào rồi?

- Em đã nói rồi, ngủ cùng em ba tháng, anh nghĩ sao?

Vương Mã Ngọc liếc mắt nhìn, tay ẩn ấp dưới bàn thắt chặt.

- Vương Mã Ngọc, cô không biết xấu hổ sao? Lúc trước nếu không phải cô dùng thủ đoạn, Lưu Nguyệt cũng sẽ không ra nước ngoài, chức vị Cố phu nhân cũng sẽ không thuộc về cô.

Quả nhiên, trong lòng Cố Dĩ Thâm vẫn hận sự việc ba năm, xác định Lưu Nguyệt xảy ra chuyện là do một tay cô làm.

Nhưng sự thật là Lưu Nguyệt đã nhận tiền của lão gia, từ bỏ tình cảm với Cố Dĩ Thâm, vì tương lai của chính bản thân mình mà rời đi chứ không phải thủ đoạn của Vương Mã Ngọc.

- Em sẽ không ly hôn đâu.

Vương Mã Ngọc nhìn anh, ánh mắt kiên định.

- Vương Mã Ngọc, sao cô lại thấp hèn như vậy? Cô làm tổn thương Lưu Nguyệt một lần, tôi tuyệt đối sẽ không để cô hại cô ấy lần thứ hai. Cuộc hôn nhân này, cô không ly cũng phải ly, không có chỗ để phục hồi.

Lời nói của Cố Dĩ Thâm chắc chắn đã kết án Vương Mã Ngọc tử hình.

Trong cổ họng một cỗ ngọt tanh trào ra, Vương Mã Ngọc vội vã chạy vào nhà vệ sinh, một ngụm máu đỏ tươi nôn ra, phảng phất bị co giật xương, đau không muốn sinh.

Cô lau sạch vết máu từ góc miệng, dựa vài tường thở dài, nước mắt tràn ngập không thể ngăn cản được.

Vương Mã Ngọc trở lại phòng khách, Cố Dĩ Thâm đã chờ đợi không kiên nhẫn.

Nhìn thấy cô liền mở miệng.

- Cô rốt cuộc muốn làm gì? Tra tấn lẫn nhau như vậy có vui không?

Không có ý nghĩa gì cả.

Hiện tại Vương Mã Ngọc không muốn quấy rầy anh, nhìn anh một cái liền định rời đi.

Không biết Cố Dĩ Thâm từ trong ánh mắt của cô hiểu lầm điều gì, anh vừa cởi cà vạt vừa phẫn nộ mắng.

- Không phải muốn tôi ngủ với cô ba tháng sao? Được, tôi sẽ đáp ứng cô. Ba tháng sau lập tức ký ly hôn cho tôi.

Vương Mã Ngọc còn chưa phản ứng lại, Cố Dĩ Thâm đã lừa trên người trước, đem cô hung hăng ép dưới thân.

- Anh điên cái gì vậy?

Vương Mã Ngọc giận dữ đấu tranh, liên tục đánh anh.

Cố Dĩ Thâm tháo dây thắt lưng, đem tay cô buộc chặt ép lên trên đầu, ở trên cao lân xuống.

- Ba tháng, tôi sẽ chịu đựng cô ba tháng. Thời gian sau lập tức biến khỏi cuộc đời tôi, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

Vương Mã Ngọc ngẩn, không còn vật lộn nữa, cô nhìn anh, tâm lạnh đến cực hạn.

- Buông em ra đi.

Vương Mã Ngọc dùng sức ép buồn nôn, rồi nuốt xuống cái ngọt ngào tanh chảy ra khỏi cổ họng.

Vương Mã Ngọc cắn răng không dám nói chuyện sợ răng sẽ dính máu, ít nhất không để anh nhìn ra.

- Đây chẳng phải là điều cô muốn sao?

Cố Dĩ Thâm cười lạnh lùng, bóp cằm Vương Mã Ngọc buộc cô nhìn anh.

Vất vả tanh ngọt ép xuống một lần nữa tràn ra, trong miệng toàn là máu, cô khó chịu đẩy anh nhưng làm sao cũng không đẩy được.

Lại không đi nữa, máu chỉ sợ sẽ từ mũi chảy ra, Vương Mã Ngọc liều mạng che giấu nhưng vô ích.

Cố Dĩ Thâm nhìn cô, tựa hồ rất hài lòng, mỉa mai nói.

- Sao vậy? Bây giờ không cần nữa sao?

"Phụt....

Vương Mã Ngọc vẫn không giữ được, máu rải khắp người, ngực đau như dao cắt.

Áo sơ mi trắng của Cố Dĩ Thâm đều hoa hồng, lúc hôn mê, cô dường như thấy được sự kinh hãi trong ánh mắt anh.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play