[Văn Nguyên] Bên Kia Vách Là Em
Chương 3: Nếu Cậu Là Bí Mật, Tôi Thà Bị Lộ
Tối hôm đó, cả ký túc xá nam khoa Nghệ Thuật bỗng sôi nổi hẳn lên
Phòng 402 – phòng của Dương Bác Văn và Trương Quế Nguyên – đột nhiên trở thành “địa điểm tụ họp chiến lược” vì Tả Kỳ Hàm lăn vào với một túi snack, một két bia, hai hộp bài Uno, một bao thuốc lạ, và một nụ cười cực kỳ đốn mặt.
Tả Kỳ Hàm
Chơi trò đi! Không chơi là tụi này dẹp về hết á!
Tả Kỳ Hàm hô lớn như chiếm đóng lãnh thổ.
Trần Tuấn Minh, Trần Dịch Hằng, Vương Lỗ Kiệt, Trần Tư Hãn, Nhiếp Vĩ Thần và Trương Hàm Thụy đều có mặt.
Mỗi người một kiểu, nhưng ánh mắt đều liếc nhanh về hai chủ nhân căn phòng – một thì đang ngồi lặng thinh bên cửa sổ, một thì… còn chưa lau sạch dấu hôn trên cổ.
Quế Nguyên lạnh lùng cởi áo khoác, gấp gọn rồi bỏ lên giường tầng.
Giường trên là của Bác Văn.
Mọi thứ… vẫn y như mấy năm trước.
Chỉ khác một điều duy nhất:
Ánh mắt của Bác Văn không còn dám nhìn thẳng vào Quế Nguyên nữa.
Trần Tuấn Minh
Chơi gì trước? Uno hay Truth or Dare?
Trần Tuấn Minh cười như vừa biết được bí mật của trời.
Tả Kỳ Hàm gào lên như thể đó là sứ mệnh sống còn.
Trương Hàm Thụy
Hơi nguy hiểm đấy.
Trương Hàm Thụy nhăn mặt, nhưng ngồi xuống giữa đám đông.
Trần Tư Hãn
Càng nguy hiểm càng vui!
Trần Tư Hãn cười hì hì, tay gắp snack như cướp chiến lợi phẩm.
Quẻ đầu tiên: Trần Dịch Hằng trúng.
Trần Tư Hãn
Trong đây có ai cậu từng thích không?
Ánh mắt cả phòng hướng về Vương Lỗ Kiệt như máy theo dõi hồng ngoại.
Vương ca cứng người, tim đập loạn, lòng như bị bóp nghẹt.
Trần Dịch Hằng ngước mắt nhìn Vương Lỗ Kiệt đúng ba giây.
Một nhát dao vào tim ai đó.
Câu hỏi của Nhiếp Vĩ Thần, miệng cười hiền nhưng ánh mắt bén như dao:
Nhiếp Vĩ Thần
Giữa người yêu cũ và bạn cùng phòng, cậu sẽ chọn ai?
Mọi người “Ồ!” lên một tiếng.
Không khí đột nhiên đặc quánh như sữa đặc bị đông lại.
Trương Quế Nguyên ngẩng lên, nhưng không cười.
Dương Bác Văn nhìn vào lon bia trong tay.
Như ngón tay Quế Nguyên từng đặt lên má hắn.
Trương Quế Nguyên
“Tôi không thích ăn chung với đồ ăn thừa.”
Hắn cười, khẽ khàng, rồi đáp:
Dương Bác Văn
Tôi không chọn. Tôi muốn cả hai.
Trần Tuấn Minh phụt bia ra khỏi miệng.
Tả Kỳ Hàm phá lên cười đến lăn cả người xuống nệm.
Tả Kỳ Hàm
Ê trời! Phù Vân à, ông đúng là đồ tồi mà tôi thích ghê!
Trương Quế Nguyên không phản ứng.
Chỉ đứng dậy, bước đến tủ quần áo, lấy áo khoác rồi quay sang nói nhỏ:
Trương Quế Nguyên
Tôi ra ngoài chút.
Trương Quế Nguyên
Ra ngoài, vì trong này quá thối.
Cửa đóng lại sau lưng Quế Nguyên.
Từng ánh mắt trong phòng quay về phía Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm nghiêng người, cười lười biếng:
Tả Kỳ Hàm
Thế là cậu vẫn chưa dứt với tôi, nhưng đã buộc dây với người ta rồi à? Phù Vân, cậu giỏi thật đó.
Dương Bác Văn
Không phải chuyện của cậu.
Tả Kỳ Hàm
Thì đúng. Nhưng nếu cậu cứ chơi kiểu tham lam thế này, một lúc nào đó, sẽ chẳng còn ai muốn cậu đâu.
Hai mắt đỏ ửng, không phải vì tức – mà vì sợ.
Hắn sợ mất Quế Nguyên hơn tất cả.
Hắn thậm chí còn sợ mất cả… Tả Kỳ Hàm.
Vì cả hai đều là những phần không thể xóa trong cái quá khứ mà hắn không dám kể.
Nửa tiếng sau, Dương Bác Văn tìm thấy Quế Nguyên dưới sân ký túc.
Cậu đang ngồi dưới mái hiên, cạnh máy bán nước tự động, hút thuốc.
Ánh đèn đường làm nổi bật làn khói trắng như mộng, như mưa.
Dương Bác Văn
Cậu không hút thuốc mà.
Trương Quế Nguyên
Tôi học.
Quế Nguyên đáp, tay vẫn kẹp điếu thuốc chưa cháy nửa.
Trương Quế Nguyên
Vì thấy người tôi từng thích cũng hút.
Gió đêm rít qua tóc, lạnh đến mức đâm thẳng vào lòng.
Dương Bác Văn
Quế Nguyên, tôi…
Trương Quế Nguyên
Nghe này.
Lần đầu tiên, Quế Nguyên quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt đó không có lửa, chỉ có đá.
Trương Quế Nguyên
Tôi không muốn làm diễn viên trong bộ phim dở mà anh đang đạo diễn.
Trương Quế Nguyên
Cũng không phải vai thay thế để anh diễn nốt kịch cũ với Tả Kỳ Hàm.
Trương Quế Nguyên
Tôi là tôi. Không phải ai khác.
Dương Bác Văn
Tôi chưa bao giờ xem cậu như ai khác.
Trương Quế Nguyên
Anh né tránh tôi suốt năm năm. Đến giờ lại nói chưa từng?
Trương Quế Nguyên
Anh biết tôi đã nghĩ gì không?
Trương Quế Nguyên
Tôi từng nghĩ mình là lỗi hệ thống.
Trương Quế Nguyên
Từng nghĩ… chắc tôi gớm ghiếc đến mức khiến anh sợ chạm vào tôi.
Từng lời như kim châm xuyên qua lòng hắn.
Năm năm hắn chạy trốn… là năm năm Quế Nguyên sống trong hoài nghi.
Dương Bác Văn
Quế Nguyên, tôi tránh cậu vì tôi muốn cậu quá nhiều.
Dương Bác Văn
Vì hồi đó tôi mười lăm, tôi chưa đủ tư cách.
Dương Bác Văn
Tôi không muốn làm bẩn cậu, nhưng cũng không chịu nổi việc cậu càng lớn càng đẹp, càng gần càng khiến tôi điên.
Trương Quế Nguyên
Anh tránh tôi không phải vì tôi xấu…
Trương Quế Nguyên
Mà vì anh muốn lên giường với tôi?
Giữa đêm Trùng Khánh, câu đó như xé toạc mọi thứ.
Trương Quế Nguyên
Thế mà tôi cứ tưởng… anh tránh tôi vì tôi quá tầm thường.
Một giây sau, Quế Nguyên kéo cổ áo hắn xuống.
Một nụ hôn chạm lên môi hắn, nhanh đến mức như một cú tát.
Trương Quế Nguyên
Vậy thì lần này, đừng né nữa.
Trương Quế Nguyên
Nếu anh dám muốn tôi, thì hãy chịu trách nhiệm với nỗi đau tôi đã phải nuốt suốt năm năm qua.
Hắn không biết mình nên hôn trả lại hay quỳ xuống.
Vì cuối cùng, hắn đã khiến người hắn yêu trở thành một người đầy thù hận.
Mà người đó… lại vẫn muốn hôn hắn.
Comments
´꒳`тяươиɢиɢυуệтинι♪
có Nguyên rồi còn Hàm,tồi thật sự /Angry/
2025-06-13
1