[Văn Nguyên] Bên Kia Vách Là Em
Chương 5: Em Không Ngủ, Em Đợi Anh
Mưa rút đi như chưa từng tồn tại
Trùng Khánh vào mùa hạ có kiểu lạnh rất kỳ, sáng sớm vẫn phải mặc áo khoác mỏng, nhưng buổi trưa nắng gắt đến rát người.
Dương Bác Văn xuống căn tin sớm, không thấy Trương Quế Nguyên đâu.
Cũng không thấy cậu suốt cả buổi học.
Không tin nhắn, không cuộc gọi.
Người vốn dĩ mỗi ngày gửi cho hắn ít nhất một icon hình rồng, nay lại bặt tăm.
Cảm giác mất khống chế ngày một dày đặc, như kim châm dưới da.
Cái thứ cảm giác mà một thằng fuck boy như hắn chưa từng sợ — sợ bị người khác bơ.
Dương Bác Văn về ký túc xá sớm.
Trương Quế Nguyên đã về rồi.
Giường dưới gọn gàng, chăn màn xếp chỉnh tề.
Trên bàn là hộp sữa chưa khui và một bức ảnh cũ.
Ảnh chụp hai đứa hồi còn nhỏ.
Cậu bên trái, hắn bên phải.
Không ai nghĩ sau này sẽ có ngày như thế này.
Tay áo vừa kéo qua đầu, lộ cả nửa sống lưng và xương bả vai.
Dương Bác Văn cứng đờ người.
Trương Quế Nguyên
Nhìn đủ chưa?
Quế Nguyên hỏi, giọng phẳng như nước lạnh.
Dương Bác Văn
Cậu… đi đâu cả ngày vậy? Không nhắn gì hết…
Trương Quế Nguyên
Anh quan tâm à?
Quế Nguyên mặc áo vào xong, quay sang nhìn hắn.
Ánh mắt không lạnh, cũng không ấm.
Trương Quế Nguyên
Tôi đi nhà Trần Dịch Hằng. Cậu ấy bảo tôi đi thử bài hát mới. Có cả Trương Hàm Thụy nữa.
Dương Bác Văn
Cậu thân với Trần Dịch Hằng từ khi nào?
Trương Quế Nguyên
Từ hôm thấy cậu lên giường với người cũ.
Nguyên nói xong, cười nhẹ.
Nụ cười khiến Bác Văn đau lòng hơn bị tát.
Dương Bác Văn
Quế Nguyên…
Trương Quế Nguyên
Tôi không giận. Không giận chuyện anh ngủ với người ta.
Trương Quế Nguyên
Tôi chỉ thất vọng vì anh vẫn nghĩ tôi ngây thơ, sẽ không biết gì.
Trương Quế Nguyên
Anh muốn yêu tôi, nhưng không chịu buông bỏ Tả Kỳ Hàm.
Trương Quế Nguyên
Vậy tôi là gì? Một cái giường mới? Một người mới để thử?
Chỉ còn tiếng quạt trần quay đều đều, như đếm từng nhịp run của Bác Văn.
Quế Nguyên tiến lại gần, đột ngột kéo hắn ngồi xuống giường.
Rồi cậu… ngồi hẳn lên đùi hắn.
Trương Quế Nguyên
Muốn tôi không?
Trương Quế Nguyên
Bây giờ tôi tỉnh táo. Không sốt, không mệt.
Trương Quế Nguyên
Anh muốn, thì cứ lấy.
Dương Bác Văn
Đừng đùa kiểu đó.
Bác Văn thở gấp, tay đã nắm chặt vào mép chăn để kiềm chế.
Trương Quế Nguyên
Tôi không đùa.
Quế Nguyên cúi xuống, mũi cọ sát bên tai hắn.
Trương Quế Nguyên
Em không ngủ, em đợi anh.
Câu nói như đổ xăng lên đống lửa đang chực chờ trong hắn từ mười năm trước.
Dương Bác Văn siết chặt eo cậu, ngửa mặt, cắn môi như muốn nhịn.
Nhưng Quế Nguyên đã chủ động ngồi sát hơn, tay luồn vào áo hắn, vuốt nhẹ lên bụng dưới.
Dương Bác Văn
Cậu đang chơi với lửa.
Giọng Bác Văn run, nhưng bàn tay đã mất kiểm soát.
Trương Quế Nguyên
Vậy đốt tôi đi.
Miệng cậu ngọt như mùi trà sữa.
Lưỡi cậu mềm, hơi thở thơm, cơ thể trắng đến mức dưới ánh đèn vàng mờ cũng phát sáng.
Trương Quế Nguyên
Anh… còn nhớ năm tôi sốt không?
Quế Nguyên khẽ thở khi bị hắn đè xuống giường.
Trương Quế Nguyên
Tôi ngủ trên giường anh. Còn anh làm gì trong phòng tắm?
Dương Bác Văn
Đừng nói nữa.
Bác Văn bị bóc trần quá khứ, như bị lột da.
Nhưng Quế Nguyên lại cười, ánh mắt không hề giận.
Trương Quế Nguyên
Từ hôm đó, tôi biết… anh không còn là anh trai nữa.
Dương Bác Văn cúi đầu, hôn lên cổ cậu.
Từng vết hôn ướt át, kéo dài đến ngực.
Quần áo vứt xuống sàn, giường kêu cót két.
Dương Bác Văn
Long Nhãn… tôi chưa từng muốn ai nhiều như cậu.
Trương Quế Nguyên
Vậy thì… lấy em đi.
Cả đêm hôm đó, không ai ngủ.
Chỉ có tiếng rên rỉ, tiếng chăn gối va vào nhau, và tiếng Bác Văn thì thầm:
Dương Bác Văn
Xin lỗi, xin lỗi… tôi sai rồi.
Mà Quế Nguyên không trả lời.
Cậu chỉ ôm lấy cổ hắn, cắn nhẹ vào vai hắn, thì thào:
Trương Quế Nguyên
Tôi sẽ tha thứ. Nhưng không phải bây giờ.
Comments
YangYang❤️🔥
nghe cái hiểu Văn lmj luôn
2025-06-14
1
YangYang❤️🔥
...
2025-06-14
0
´꒳`тяươиɢиɢυуệтинι♪
hơ
2025-06-13
1