[Văn Nguyên] Bên Kia Vách Là Em

[Văn Nguyên] Bên Kia Vách Là Em

Chương 1: Ký Ức Vỡ Dưới Ánh Đèn Neon

Trùng Khánh đầu mùa thu vẫn còn nóng rát như giữa tháng bảy
Gió từ sông Dương Tử thổi ngang qua ký túc xá nam trường Đại học Trùng Khánh, mang theo hương vị ẩm thấp, mằn mặn.
Trong dãy phòng D2 – chuyên dành cho sinh viên khoa nghệ thuật – một căn phòng mới vừa mở cửa.
Trương Quế Nguyên, tay kéo theo vali, vừa đẩy cửa bước vào ký túc thì đã bắt gặp ngay thứ khiến dạ dày cậu cuộn lại như bị đấm thẳng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chiếc giường trên cùng bên phải đang rung mạnh, tiếng kẽo kẹt hòa vào những âm thanh rên rỉ đứt quãng, đầy dâm đãng và trần trụi.
Cơ thể Dương Bác Văn trần trụi như tượng, mồ hôi ướt dọc theo sống lưng, đôi môi ửng đỏ cắn vào tai người dưới thân.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bác Văn… sâu nữa đi…
Giọng của Tả Kỳ Hàm phát ra như một luồng điện giật, từng chữ như đâm thẳng vào tim Quế Nguyên.
Trên người Tả Kỳ Hàm chỉ còn chiếc áo sơ mi rộng thùng thình bị xốc lên tận cổ, phần hạ thể hoàn toàn lộ rõ, hai chân kẹp chặt lấy eo Dương Bác Văn, miệng còn cười cợt nhả:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Hừm… mùi trên người cậu vẫn thơm như xưa… đúng là đồ nghiện làm tình…
Quế Nguyên cứng người như hóa đá.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đôi mắt đen sâu ánh lên một tia lạnh lẽo khó tả.
Cậu không lên tiếng, không rút lui, chỉ đứng yên như tượng đá giữa không gian trần trụi, tay siết chặt tay cầm vali.
Dương Bác Văn giật mình khi nhận ra có người.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
…!!!
Đôi mắt xám bạc của hắn khẽ hẹp lại, như một con thú vừa bị bắt quả tang giữa lúc say mồi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
…Quế Nguyên?
Tên cậu được gọi lên bằng giọng khàn khàn chưa dứt cơn hưng phấn.
Dương Bác Văn chưa kịp rút ra khỏi người Tả Kỳ Hàm, cơ thể họ vẫn dính sát, hoang dâm và nhơ nhuốc.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ừ. Cậu vẫn nhớ tên tôi à?
Giọng Trương Quế Nguyên lạnh buốt như mùa đông nơi Tây Tạng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu—tôi tưởng tuần sau mới chuyển vào?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi đổi lịch. Có vẻ không phải lúc.
Cậu đặt vali xuống, ánh mắt không thèm né tránh cảnh tượng trước mặt.
Không xấu hổ.
Không run rẩy.
Chỉ có ghê tởm.
Tả Kỳ Hàm cười phá lên, vẫn không rời khỏi người Dương Bác Văn, tay thậm chí còn vuốt ve hông hắn khiêu khích:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ơ kìa, hotboy phòng mới à? Hàng xóm à? Hay người yêu cũ?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi là bạn thân từ nhỏ của hắn. Hồi nhỏ cùng nhau ngủ, cùng nhau tắm. Cũng có lần thấy hắn trần truồng, đái dầm ban đêm.
Trương Quế Nguyên nhếch mép.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Giờ nhìn hắn như con chó động dục. Lạ thật.
Không khí trong phòng ngưng lại.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
…?!
Tả Kỳ Hàm hơi sửng sốt, nhưng rồi lại phá lên cười càng lớn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ồ… vị này có vẻ có lịch sử lâu đời với Phù Vân nhà tôi nhỉ?
Rồi cậu ta uốn éo cơ thể, nhìn Dương Bác Văn bằng ánh mắt như rắn độc:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Hay là hôm nào ba đứa tụ nhau một lần cho đủ bộ? Nhỉ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu biến đi.
Dương Bác Văn đột ngột rút ra khỏi người Tả Kỳ Hàm, giọng lạnh tanh.
Chẳng rõ là giận Quế Nguyên, hay giận chính mình.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Gì đây? Mới nãy còn rên tên tôi. Giờ quay ra đuổi tôi?
Tả Kỳ Hàm chống tay ngồi dậy, gương mặt vẫn không mất nụ cười khốn nạn.
Dương Bác Văn mặc lại quần trong im lặng. Không nhìn Quế Nguyên, không giải thích.
Trương Quế Nguyên bước lại, gỡ đôi tai nghe trong vali ra, đeo vào.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không nói thêm lời nào.
Hắn biết.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không có gì để nói.
Mười năm trước, bọn họ là đôi bạn thân sát vách, người lớn hai bên còn từng đùa: “Lớn lên mà lấy nhau thì khỏi phải đi xa.”
Mười ba tuổi, Quế Nguyên vẫn còn thường rủ Bác Văn lẻn sang phòng ban đêm để chơi game dưới chăn.
Mười lăm tuổi, Dương Bác Văn đột nhiên tránh né ánh mắt cậu, không còn muốn ngủ chung, không còn chịu tắm hồ bơi cùng nhau.
Mười sáu tuổi, vào một đêm cúp điện, Quế Nguyên mơ màng tỉnh dậy, thấy Bác Văn đang đứng lặng lẽ ngoài sân nhà mình, tay cậu nắm chặt, ánh mắt chứa đầy khao khát… và xấu hổ.
Nhưng sáng hôm sau, Bác Văn như thể chưa từng tồn tại đêm đó.
Mười tám tuổi, Bác Văn ra Bắc Kinh. Cắt liên lạc.
Hai năm sau, gặp lại — là cảnh tượng như vừa rồi.
——
Tối hôm đó, Tả Kỳ Hàm đã rời đi.
Cậu ta vẫy tay tạm biệt như chưa có gì xảy ra, vẫn thong dong và hài hước như một linh hồn tự do:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Phù Vân, lần sau nhớ khóa cửa nha. Cậu ở chung với em trai ngày xưa đấy.
Quế Nguyên lúc ấy đang nằm trên giường dưới, không nhìn lên, cũng không thèm đáp.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn không ngủ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hắn nằm yên trên giường, đôi mắt nhìn trần nhà, miệng khô khốc.
Hắn biết rõ lý do năm đó hắn tránh mặt Quế Nguyên là gì.
Không phải vì ghét cậu.
Mà vì hắn muốn chạm vào cậu quá nhiều.
Muốn chạm vào thân thể cậu, muốn đè cậu dưới thân, muốn nghe tiếng cậu gọi tên hắn như ngày nhỏ.
Nhưng không còn là giọng non nớt gọi “Bác Văn ơi”, mà là tiếng rên khẽ, gián đoạn, nghẹn ngào.
Muốn đến mức hắn tự thủ dâm trong nhà tắm mỗi tối khi nghe tiếng Quế Nguyên hát dưới sân.
Và khi hiểu được ham muốn đó, hắn ghê tởm chính mình.
Cậu là Quế Nguyên.
Là ánh sáng nhà bên.
Là thằng bạn thân cùng nhau lớn lên, từng cùng ăn mì gói, chia cả kẹo Tết, ngủ trong chăn cùng nhau những đêm lạnh.
Hắn không được phép muốn cậu.
Thế nên hắn bỏ chạy.
Thế nên hắn lao vào những cơn tình vô nghĩa.
Thế nên hắn ngã vào tay Tả Kỳ Hàm — một thằng khốn có cùng bản năng hư hỏng như hắn.
Hot

Comments

꧁ ❁杨英月❁ ꧂

꧁ ❁杨英月❁ ꧂

ủa bà đổi Văn Hàm à?

2025-06-10

1

´꒳`тяươиɢиɢυуệтинι♪

´꒳`тяươиɢиɢυуệтинι♪

ko biết đang đọc cái gì luôn ế

2025-06-13

1

☻𝓩𝓲𝓷𝓢𝓾🐨

☻𝓩𝓲𝓷𝓢𝓾🐨

mở bài thật hoang dã/Bye-Bye/

2025-06-14

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play