3

_____________
Chương 3🌹
Có những đêm cậu không ngủ. Không phải vì stress, cũng không phải vì kịch bản mới chưa xong hay khách hàng mới quá đẹp. Mà vì… cậu nghe tiếng đàn
Không phải tiếng đàn bình thường. Đó là thứ âm thanh lạnh, sắc, tinh tế đến mức làm cậu tưởng mình đang nằm trong một bộ phim noir của thập niên 50.
Bốn giờ ba mươi sáng. Cậu ngồi dậy, tóc rối, áo ngủ xộc xệch, chân trần lướt trên nền đá hoa cương lạnh toát của hành lang tầng 16. Tiếng đàn vọng xuống từ tầng trên – tầng 18, nơi chỉ có một căn hộ duy nhất: phòng penthouse của Chu Chí Hâm.
Ừ, đúng vậy. Hắn là hàng xóm. Từ sau đêm đó ở quán bar, tôi phát hiện ra mình và hắn sống chung một tòa nhà. Khu residence riêng dành cho khách VIP của Trùng Khánh Group. Tôi ở tầng 16 – phía nam. Hắn ở tầng 18 – cả tầng.
Lần đầu biết chuyện, tôi đã đùa với Trạch Vũ
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Số phận đưa đẩy, vũ trụ gán ghép. Có khi nào tao ngủ mớ cũng lăn lên phòng hắn không?
Trương Trạch Vũ_em
Trương Trạch Vũ_em
/không cười,không phán xét/ mày làm ơn đừng...
_________
Cậu bước chầm chậm lên cầu thang bộ. Khu này yên tĩnh tới mức từng tiếng gót chân chạm sàn nghe như dao rạch lụa. Cửa kính tầng 18 hé mở, ánh đèn vàng nhạt len qua khe cửa.
Tiếng đàn vẫn vang đều.
Cậu tựa vào vách, nghe hết đoạn nhạc. Là Clair de Lune – trăng rơi trên nước. Một bản cổ điển quá nổi tiếng để không nhận ra. Nhưng hắn chơi nó như thể… đang khắc lên một lớp băng, chứ không phải phím đàn. Lạnh. Sâu. Và đẹp đến mức làm người khác cảm thấy trống rỗng.
Không cưỡng lại được, cậu đẩy cửa bước vào.
Căn penthouse rộng thênh thang, bài trí đơn giản – không thừa, không thiếu, không phô trương. Giống như con người hắn. Chu Chí Hâm ngồi quay lưng về phía tôi, bóng dáng cao lớn trong bộ đồ ngủ xám đậm, cổ áo mở ba cúc.
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
/nói khẽ/ Biết mấy giờ không?
Tiếng đàn dừng lại. Hắn quay đầu, ánh mắt không bất ngờ, không bối rối. Chỉ lặng lẽ liếc cậu từ đầu đến chân
Chu Chí Hâm_Hắn
Chu Chí Hâm_Hắn
Bốn giờ ba mươi
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Chơi đàn giờ này có biết hàng xóm mất ngủ không?
Chu Chí Hâm_Hắn
Chu Chí Hâm_Hắn
Tôi tưởng cậu thích nhạc cổ điển
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
/nhếch môi, tiến tới gần câu đàn/ không phải lúc tôi ngủ
Hắn không cãi. Chỉ nhìn cậu. Cậu biết ánh mắt đó – ánh mắt của những người không dễ dao động. Nhưng cũng là ánh mắt của những kẻ luôn suy nghĩ. Và có lẽ… đánh giá.
Cậu chống tay lên thành đàn, ngả người ra sau, cố tình để lộ phần eo dưới lớp áo ngủ mỏng
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Anh chơi đàn hay thật
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Có học qua?
Chu Chí Hâm_Hắn
Chu Chí Hâm_Hắn
Hồi nhỏ
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Hồi nhỏ cũng được cưng chiều vậy à? /ngưỡng mộ/
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Có Piano riêng?
Chu Chí Hâm_Hắn
Chu Chí Hâm_Hắn
Không có
Chu Chí Hâm_Hắn
Chu Chí Hâm_Hắn
Tôi tự mua
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
/bật cười/ chắc anh kiếm được tiền từ khi còn mặc tã
Chu Chí Hâm đặt tay lên phím đàn. Không chơi nữa, chỉ đặt nhẹ như đang cảm nhận dư âm
Chu Chí Hâm_Hắn
Chu Chí Hâm_Hắn
Tôi chơi đàn để tỉnh táo
Chu Chí Hâm_Hắn
Chu Chí Hâm_Hắn
Còn cậu lên đây làm gì?
Cậu nghiêng đầu. Ánh sáng từ trần rọi lên góc mặt hắn, đường nét sắc như dao. Cậu biết phải cẩn thận. Nhưng phần cậu thích nhất trong một ván cờ… là lúc lén đẩy quân đi sai hướng.
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Tôi lên đây là vì tò mò
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Về tiếng đàn
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
...Và về anh
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Người ta bảo, muốn biết một người ra sao, hãy nghe thứ họ chơi lúc không ai nhìn thấy
Cậu bước vòng ra sau, đứng sát lưng hắn
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Anh chọn Clair de Lune. Không phải bản dễ. Cũng không phải bản ai cũng hiểu
Cậu nghiêng xuống, thì thầm vào tai hắn
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
Anh cô đơn à, Chu Chí Hâm?
Hắn quay đầu lại. Đột ngột. Gần đến mức môi cậu suýt chạm vào má hắn.
Chết tiệt. Mùi cologne gỗ nồng và trầm. Đúng kiểu cậu dễ nghiện.
Chu Chí Hâm_Hắn
Chu Chí Hâm_Hắn
Tôi không có thói quen tâm sự với người lạ
Hắn nói, giọng vẫn điềm tĩnh. Nhưng lần này, cậu nghe ra một chút… đề phòng
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
/bật cười, lùi lại hai bước/ không sao, tôi cũng không có thói quen tâm sự khi chưa chạn môi
Chu không phản ứng. Nhưng ánh mắt hắn… có gì đó lấp lánh hơn ban nãy.
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng_Cậu
/Tôi đi lùi ra cửa/ Đêm nay đàn hay đấy. Nhưng lần sau, chơi sau tám giờ sáng. Tôi cần ngủ để còn mơ
Hắn nhìn cậu bước đi. Không ngăn lại. Không gọi. Nhưng khi cậu khép cửa, tôi thấy hắn… vẫn ngồi yên đó, tay lại đặt lên phím đàn.
Và tiếng nhạc lại vang lên. Nhẹ hơn. Chậm hơn.
Như thể có ai đó vừa làm tan bớt lớp băng trong bản nhạc.
____________
Cậu trở về phòng, leo lên giường, kéo chăn ngang ngực, mắt nhắm lại.
Một nửa trong cậu muốn cười.
Một nửa còn lại… bắt đầu thấy nguy hiểm.
Không phải vì hắn. Mà vì chính cậu.
Vì cậu biết, lần này, cậu có thể sẽ không chỉ chơi cho vui nữa.
_____________
End chương 3🌹

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play