Tống Quân Hạo nghe những lời đôi phần mỉa mai câu từ của mình hắn cũng thẳng thắn thừa nhận: "Tôi không giỏi lắm về chuyện ăn nói nên đã làm cô mất lòng".
Người đàn ông ngay trước mắt mình, điển trai, gương mặt góc cạnh sắc nét, ngũ quan tinh tế đẹp đến mức ai nhìn cũng có thể rung động, nhưng đối với cô dù đẹp bao nhiêu cũng chỉ là để nhìn ngắm. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, bên khóe miệng bất giác cười: "Đúng là không biết ăn nói, anh sinh ra không phải để dỗ ngọt phụ nữ. Vậy cũng được. Đỡ đi một phần để các cô gái không phải đâm đầu lao tâm khổ tứ chạy theo những người tư bản như anh".
Tống Quân Hạo suy nghĩ những lời cô nói, nó có nghĩa là gì ? Hắn hiểu được đôi phần ý tứ trong lời nói mập mờ của Hà Đan Vy. Hắn đúng là không có thiên phú về việc dỗ dành hay lấy lòng phụ nữ, chỉ có kẻ khác lấy lòng hắn để được hắn ban ân huệ.
Còn việc lời ngon tiếng ngọt quả thật không phải phong cách làm việc của hắn. Ý cô muốn nói những người giàu có như hắn bớt đi dụ dỗ con gái nhà lành phải không.
Hà Đan Vy đi đến lấy lọ thuốc đỏ, gỡ bỏ băng gạt cũ đem bỏ đi, thấm nước muối sinh lý ra rồi từ từ lau sạch vết thương cho hắn. Cô làm rất nhẹ tay khiến hắn vô cùng thoải mái. Tống Quân Hạo để ý người con gái kia một mực chăm chú không rời mắt.
Tuy không phải kiều nữ hay tiểu thư khuê các, không xinh đẹp so với mấy bông hồng kiêu kì trước đây hắn gặp, cũng chẳng biết yếu đuối làm dáng, có lẽ đây là người con gái rất hiếm đối với hắn cũng là lần đầu gặp người con gái có tính cách như vậy, nét cá tính, mạnh mẽ, ngoan cường.
Tống Quân Hạo hắn trước kia ngoại trừ ba mẹ mình thì chưa ai dám nặng nhẹ to tiếng mắng nhiếc hắn nhưng cô lại có thể làm vậy. Hắn không nói cô lấy nửa lời, để cô mắng nhiếc cho chán thì thôi. Có lẽ đây là đặc cách đầu tiên hắn dành cho người con gái đặc biệt này sao ?
Ánh mắt hắn đỗi như tia ánh dương dịu dàng rơi trên gương mặt ngũ quan hài hòa của Hà Đan Vy, cô đã có ấn tượng với hắn ngay từ giây phút này.
Hắn nhìn vết bầm tím trên cổ Hà Đan Vy, định đưa tay chạm vào không ngờ cô lại phản ứng dữ dội né tránh: "Anh tính làm gì ?"
Tống Quân Hạo bình thản nói: "Không có ý gì. Tôi không hại cô. Tôi chỉ xem xem vết thương trên cổ cô có nghiêm trọng hay không, cô không cần phản ứng thái quá".
Hà Đan Vy đáp: "Không sao. Sẽ khỏi thôi. Tôi không chấp nhặt với anh".
"Xin lỗi".Tống Quân Hạo lặp lại tiếng nhận lỗi với cô.
Hà Đan Vy thở dài nói: "Mấy người tư bản như anh đúng là nhiều tiền cũng khổ thật. Gây thù chuốc oán không ít người để người ta truy đuổi ráo riết".
Đang định dọn dẹp cất gọn đi thì hắn gọi cô: "Khoan đã, cô ngồi nói chuyện với tôi một lát".
Hà Đan Vy cũng không từ chối mà ngồi lại với hắn: "Có chuyện gì à ?".
"Tôi chỉ muốn làm quen với người đã cứu mình thôi. Cô sống một mình à ?".
"Ừm, một mình".
"Như vậy đâu an toàn".
"Đối với tôi như vậy là an toàn, còn không bị người khác làm phiền".
"Tôi tên Quân Hạo". Hắn nói ra tên của hắn, cô cũng không ngần ngại đáp lại: "Hà Đan Vy".
Tống Quân Hạo suy ngẫm ý nghĩa tên của đối phương, hóa ra cái tên đã nói lên tính cách của người mang tên ấy. Hắn bật cười một tiếng, khen: "Tên đẹp lắm".
"Cảm ơn anh".
"Cô sao không sống với gia đình mình ? Như vậy sẽ tốt hơn".
Hà Đan Vy chỉ nói lấp lửng khi nghe đến hai chữ "gia đình" mà nghẹn thắt lại: "Gia đình ?".
Tống Quân Hạo nhìn biểu cảm của cô khi hắn nhắc tới việc sống với gia đình, gương mặt chuyển sắc sa sầm xuống, dường như vừa rồi hắn vô tình chạm đến nỗi đau của cô.
Cô cười khổ một tiếng: "Tôi quen sống một mình hơn. Sống với gia đình tôi cảm thấy không được thoải mái".
"Vậy à ? Vậy cô là cô gái không thích phụ thuộc. Nhưng mà như thế sẽ khiến cô rất áp lực".
"Không sao. Tôi đã quen rồi. Quen rồi sẽ không còn cảm thấy áp lực nữa".
Ánh mắt đong đầy ưu tư, buồn phiền của Hà Đan Vy đều bị Tống Quân Hạo thấy cả. Cô đang giấu hắn, không muốn nói thật, có lẽ là không thể nói, không muốn nói thì đúng hơn.
Hai chữ gia đình thiêng liêng đối với cô nó như gánh nặng cả cuộc đời cô, cô không còn muốn nghe muốn nhớ.
Bởi vì...cô không còn gia đình nữa.
Nhìn thái độ này của cô, cô không muốn nói hắn cũng không muốn hỏi, không muốn khơi lại nỗi đau của cô, là tôn trọng quyết định của đối phương.
"Ừm". Hắn nhẹ "ừ" một tiếng, để ý những vết thương bầm trên tay cô, nhớ rằng hôm qua trên lưng cô cũng bị chúng đánh trong lòng thương xót, lo lắng: "Đêm qua cô vì cứu tôi mà bị đánh, vết thương trên lưng của cô hẳn rất đau, hay là tôi đưa cô đi viện kiểm tra ?".
"Không cần đâu. Mấy vết thương cứ coi là đang luyện võ đi, không đáng là gì. Tôi khá hơn anh là được rồi".
Updated 28 Episodes
Comments