ĐỐI NGHỊCH [DooGem-DươngKiều-JsolNicky]

ĐỐI NGHỊCH [DooGem-DươngKiều-JsolNicky]

Chương 1. Khởi Đầu (1)

Tiếng súng nổ vang trời.
Giữa khung cảnh đổ nát của một khu nhà kho cũ nát ven thành phố, nơi tưởng như chẳng còn sự sống, tiếng đạn vẫn tiếp tục găm vào từng bức tường, từng thân người đang cố bò đi trong vũng máu.
Khói lửa cuộn lên mù mịt, xộc thẳng vào phổi, khiến từng nhịp thở cũng trở nên nặng nề, ngột ngạt.
Ngay giữa màn hỗn loạn đó, một bóng người trẻ tuổi đứng trơ trọi.
Hắn chỉ vừa bước qua tuổi đôi mươi.
Đôi tay run lẩy bẩy nắm chặt khẩu súng đã sẵn lên đạn, chĩa thẳng vào một đám người mặc đồ đen, mặt mày bịt kín.
Ánh mắt hắn mở to, đầy kinh hoàng và hoảng loạn.
Máu vương khắp thân thể, mà hắn cũng chẳng biết là của mình hay của ai khác.
Lần đầu tiên hắn cầm súng.
Lần đầu tiên hắn bắn người.
Lần đầu tiên hắn biết... cái giá của sự sống là giết một ai đó trước khi mình bị giết.
Hắn - Đỗ Hải Đăng - vừa mất cả cha lẫn mẹ vào tay bọn điên đó. Ngay trước mắt hắn. Không một lời trăn trối.
Tim đập điên cuồng trong lồng ngực, hắn siết chặt báng súng, môi mím lại như thể nếu thở ra thì nỗi sợ sẽ trào ra theo.
Trước mặt hắn, tên phó thủ lĩnh băng nhóm đối đầu đang đứng chững lại, nhếch mép cười nhạt khi thấy hắn còn quá trẻ, quá yếu, quá non để giết người.
PẰNG!
Phát súng cuối cùng vang lên trong đêm.
Viên đạn xuyên qua giữa trán gã kia.
Hắn ngã xuống ngay tức khắc, không kịp nhìn ánh mắt ngỡ ngàng cuối cùng trên mặt Đỗ Hải Đăng.
Tất cả kết thúc.
Và rồi, Đăng cũng ngã xuống. Toàn thân mất lực.
Chấn thương, sốc tinh thần, sợ hãi, mọi thứ đan vào nhau thành một cơn lốc, cuốn hắn vào bóng tối.
Nhưng trước khi đôi mắt khép lại hẳn, hắn thấy một điều kỳ lạ.
Một bàn tay. Thon dài, trắng trẻo, dính máu.
Một người đàn ông. Nửa khuôn mặt bịt kín trong mặt nạ đen.
Chỉ thấy được sống mũi cao, đôi mắt cong rũ, và ánh nhìn buồn bã đến lạ.
Hắn muốn hỏi: "Anh là ai?"
Nhưng miệng chưa kịp mở, hắn đã ngất đi hoàn toàn.
...
Chuyện sau đó, hắn không còn nhớ rõ.
Chỉ biết khi tỉnh lại, mình đang nằm trong một căn phòng trắng toát, xung quanh là những đứa trẻ mang vết sẹo trong ánh mắt.
Không ai hỏi vì sao hắn bị thương.
Ở đây, cô nhi viện được Huỳnh Hoàng Hùng chống lưng, chẳng ai thắc mắc vì sao một đứa trẻ lại mang dấu vết của chiến trường.
Bọn trẻ nơi đây đều là những đứa từng "chết hụt".
Và từ hôm ấy, Đỗ Hải Đăng sống - sống với ký ức về một đôi mắt lạ, một bàn tay máu me nhưng dịu dàng... và một câu hỏi chưa từng có đáp án:
"Tại sao anh lại cứu tôi?"
"Anh là ai?"
____________
Hết chương 1.
Hot

Comments

ღ𝙱𝚃!?ღ

ღ𝙱𝚃!?ღ

tìm cái fic này lâu lắm r á🥴mê mê mê

2025-06-13

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play