|MiuCam| Tình Yêu Và Bóng Tối
CHƯƠNG 2 — "CHỊ CÓ MUỐN EM NHẬP VÀO CHỊ KHÔNG?"
Chuyện ổn hong ạ mình định làm tới chap35 là thui ạ
____________________________
Phòng điều trị, ngày thứ 2 – 09:12 sáng.
Ghi chú bác sĩ: Hôm nay cô ta yêu cầu đổi phòng. Muốn căn phòng có gương.
Tôi từ chối. Và cô ấy bắt đầu nói chuyện với chiếc gương tưởng tượng.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị mang ánh sáng vào phòng.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Nó làm em đau mắt đấy *nhìn cô*
Lê Ánh Nhật|Cô|
Vì em quen bóng tối quá lâu?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Vì em không muốn nhìn rõ mặt mình.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Mặt em...không phải là của em nữa rồi
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em nghĩ em là ai?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Là cái thứ còn sót lại sau lần thứ ba bị chôn sống.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Lần đầu là bởi mẹ.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Lần hai bởi lời hứa.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Lần ba… em tự làm.*Cười*
Lê Ánh Nhật|Cô|
Không thể!
Lê Ánh Nhật|Cô|
Người ta không tự chôn mình được.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị sai rồi.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chỉ cần đủ ghét bản thân, người ta có thể làm mọi thứ.
Ghi chú: Cô không nhìn tôi. Mắt hướng lên trần. Có lẽ đang nói chuyện với ai khác trong đầu.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Hôm qua chị nhìn em lâu quá.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em không ngủ được..
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Vì em muốn biết...
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị sẽ làm gì nếu em đứng trên ngực chị và đếm từng cái xương sườn.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Đó là 12 chiếc
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Với em thì là 13.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chiếc cuối sẽ là tim.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em có tin vào tình yêu không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Tình yêu là thứ khiến người ta giữ nhau bằng xích rồi gọi là quan tâm.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Nếu một ngày chị...chỉ hỏi thăm em mà không ghi âm, không ghi chép…
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em sẽ làm gì?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em sẽ tin chị yếu hoặc..yêu rồi.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Và em sẽ bắt đầu yêu chị bằng cách…gặm sạch lý trí chị trước.
Ghi chú: bắt đầu xuất hiện ảo ngôn – nói những cụm từ “ăn lý trí”, “nhập vào tim”, “nuốt mắt người ta” như hành động thật. Không mang tính dọa – cô ấy tin vào chúng.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị có bao giờ muốn..
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Được nhìn người mình yêu khi họ sợ mình Chết hoặc đau đến phát khóc không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Vậy Chị không yêu đủ sâu.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Tình yêu phải đau, Không đau là chưa tới đáy.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em từng bị người ta làm đau?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em từng làm đau mình để biết họ có khóc không.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chẳng ai rơi một giọt nước mắt nào cả.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị có thích em không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Vậy sao tay chị cứ siết lại mỗi lần em nhìn vào mắt?
Lê Ánh Nhật|Cô|
Phản xạ tự vệ.*Biện minh*
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Hay phản xạ khi bị quyến rũ?*Nghiêng đầu hỏi*
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em muốn chơi trò “Nhập”.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em sẽ nhập vào mắt Chị , tai chị, và tim chị.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em sẽ sống trong đầu chị, đạp lên những giấc mơ sạch sẽ của chị, và để lại dấu chân đầy máu.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Đó không phải Tình yêu!
Lê Ánh Nhật|Cô|
Đó là ám ảnh.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Yêu cũng là một loại ám.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Ám đẹp thì gọi là yêu.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Ám xấu thì gọi là điên.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị nghĩ xem em thuộc loại nào trên đó*Nhìn cô*
Cô bước gần. Khoảng cách 60cm. Tay không trói. Lúc này tôi vẫn còn tin vào ranh giới. Nhưng thật ra nó đã biến mất từ câu đầu tiên.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Nếu chị muốn em chữa lành…
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Thì chị phải để em chạm vào nỗi đau của chị.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Chị không có nỗi đau.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Sai rồi.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị cất nó dưới bàn làm việc, trong một hộp hồ sơ màu xám.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Tên người phụ nữ đó là gì?
"Lan"? Hay “Yến”?
Hay là chính mẹ Chị?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Muốn biết em mơ thấy gì đêm qua không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em mơ...
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị ngồi trong lòng em như đứa trẻ
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Mắt mở to, miệng nói"Đừng bỏ chị"
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em không trả lời
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em chỉ ôm chị...rồi bóp cổ.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Đó là Ác mộng
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Với chị
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Với em, đó là khởi đầu.*Cười*
Buổi điều trị kết thúc. Tôi rời phòng. Cô cười. Không lớn, không điên, chỉ một nụ cười vừa đủ để tôi nghe tiếng cửa khóa vang lên – như đang khóa chính mình vào trong đầu cô ấy.
📍 CHƯƠNG 2 KẾT THÚC
(Chương 3: "Ngày thứ ba – Em hỏi: Nếu em biến mất, chịcó mất trí không?")
Comments
puppy
đọc ổn nha bồ, mong chờ những chap sau
2025-06-13
0