|MiuCam| Tình Yêu Và Bóng Tối
Chương1—Hồ Sơ 237A
Tại tên Orange mình thấy vào chuyện nó hơi kh hợp nên mình lấy tên thiệt của chỉ =))
Phòng điều trị tâm lý cấp đặc biệt – 08:00 sáng.
Buổi tiếp xúc đầu tiên giữa bác sĩ Lê Ánh Nhật và bệnh nhân Khương Hoàn Mỹ.
Thời gian cho phép: 45 phút. Cảnh báo: Không tiếp xúc gần, không ngắt lời khi cô ta nhìn trừng.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Ghế của chị kêu cọt kẹt, nó không thích chị đâu
Lê Ánh Nhật|Cô|
Ghế không có cảm xúc.
Còn em… hôm nay thấy sao?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Thấy chị.
Mặt chị giống mấy con dao chưa mài.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Lý do em ở đây?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Vì em còn sống.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Ba người kia thì không..*Đượm buồn*
Lê Ánh Nhật|Cô|
Đó không phải trò chơi, Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Ai bảo vậy ạ?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Họ chết, Em ở đây.
Em là người cuối cùng ngồi lại bàn cờ.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Thế không phải thắng à?*Nghiêng đầu hỏi*
—Ghi chú: Giọng nói bình thản. Như đang kể về một trận mưa. Không hối hận. Không vui. Chỉ là vậy.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em có từng thấy tội lỗi?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Lỗi là gì?
Giống như cửa sổ bị vỡ…
Và người ta trách gió, không trách tay mình.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em có nhớ ba người đó không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Nhớ mùi tóc họ.
Nhớ tiếng răng họ va vào nhau lúc sợ...Nhưng
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Tên thì quên rồi
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em có giết họ không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không!
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em chỉ nói chuyện.
Họ tự rách.
Giống như vải cũ vậy đó, Chạm nhẹ là rách.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không phải lỗi em *Cười ngây ngô*
Lê Ánh Nhật|Cô|
Vậy… nếu một ngày chị yếu lòng.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em có “chạm” vào chị không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Ồ, Chị thú vị rồi đó.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị muốn em chạm vào chỗ nào ?Lưỡi?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Hay chỗ giữa hai bên ngực?
Lê Ánh Nhật|Cô|
Câu hỏi nghiêm túc!
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Ơ? em trả lời chưa đủ nghiêm túc sao *ngơ*
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Nếu chị không phòng bị...
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị cũng đáng bị chạm!
Ghi chú: Cô ấy không tấn công. Cô kéo tôi lại gần.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em nghĩ mình bị điên không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em thấy rõ mọi thứ hơn chị.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị ngồi đây, nhưng mắt đang ở nhà.
Trên bàn là ảnh của người cũ, đúng không?
Tóc dài, má hõm.
Lê Ánh Nhật|Cô|
*Kinh ngạc*
Lê Ánh Nhật|Cô|
Sao em biết?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em không biết.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em đoán và mặt Chị đã xác nhận..
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em thích làm người khác mất bình tĩnh?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không..*Suy tư*
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em chỉ muốn họ lột mặt nạ.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Để em biết họ có giống em không*Cười*
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị có bạn trai chưa?
Lê Ánh Nhật|Cô|
Không phải việc em.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Ồ…Thế là chưa
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị cô đơn, Cô đơn kiểu người hay nhìn đồng hồ hay không cần biết mấy giờ.
Ghi chú: Bắt đầu tấn công tâm lý. Giữ im lặng là phản kháng tốt nhất.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Em sợ bị nhốt ở đây cả đời không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em sợ nếu ra ngoài....
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không còn ai để làm vỡ
Giọng nói nàng nhẹ nhàng như vô tội nhưng ai biết sâu bên trong đã nghĩ xong ra hết kế hoạch giết người rồi.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Tại sao em lại muốn “làm vỡ”?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Vì em sinh ra từ một cú rạn.
Mẹ em không khóc, Bố em không về.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em là sản phẩm của một lần đập bàn giữa hai người không còn thương nhau.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Em không học yêu từ ai hết.
Vậy thì em phải tự học cách làm đau.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
chỉ nghĩ đến thôi mà đã có cảm giác hưng phấn rồi *Cười*
Lê Ánh Nhật|Cô|
Có bao giờ… em nghĩ mình chỉ cần ôm một người?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Nhưng lúc em ôm, người ta thường ngừng thở.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Không.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chỉ là... em hơi siết chặt
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị biết không?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị là người đầu tiên nhìn thẳng vào mắt em mà không rút lại.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Họ thường chớp....chị thì không
Lê Ánh Nhật|Cô|
Vì chị không sợ em.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Sai rồi
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị sợ...
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Nhưng chị muốn em không thấy.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Còn em..Thì đã sớm thấy hết rồi
Im lặng, 8 giây. Ghi chú: mắt cô ấy không chớp trong thời gian ấy.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Nếu em trốn ra ngoài
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị sẽ làm gì..?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Vì công việc?
Lê Ánh Nhật|Cô|
Vì chị cần chắc chắn rằng… em vẫn là em.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị nói dối cũng đáng yêu..
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Vậy nếu em hôn chị ngay bây giờ…
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Chị sẽ phản ứng sao
Lê Ánh Nhật|Cô|
Chị sẽ dừng em lại.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Bằng gì?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Tay chị?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Giọng chị?
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Hay trái tim chị – cái mà chính chị cũng không kiểm soát nổi?
Ghi chú: Cô nghiêng người. Gần. Rất gần. Nhưng không chạm.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Buổi nói chuyện kết thúc.
Khương Hoàn Mỹ|Nàng|
Lần sau em kể chị nghe…
Cái cách người cuối cùng em “yêu” đã tự mở toang cổ họng mình.
Chỉ vì em bảo…
Nếu anh không yêu em nữa, em sẽ phải sống trong đầu anh mãi mãi.
(Ghi chú kết thúc – bác sĩ Miu):
Cô ấy không hét.
Không khóc.
Không cười lớn.
Cô ấy dùng từ ngữ như dao mổ.
Chậm, lạnh, không để lại máu.
Tôi không biết… khi nào tôi sẽ là bệnh nhân, còn cô ấy là người ghi chép.
Lê Ánh Nhật|Cô|
Hazz, cô ấy thật điên rồ mình chắc không cầm cự được..
Comments
.
yess đồng ý
2025-06-18
0