Đêm xuống. Ánh đèn hành lang hắt vào căn phòng đơn sơ tầng ba. Không sang trọng như biệt thự, nhưng vẫn sạch sẽ, ngăn nắp. Một chiếc giường đơn, tủ gỗ cũ, cửa sổ nhỏ khóa chặt
Hoàng Đức Duy
// Ngồi trên giường, tay nắm chặt vạt áo, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ // …Mình đang ở đâu vậy trời…
Tiếng cửa mở
CẠCH
Nguyễn Quang Anh
// Bước vào, không gõ cửa, ánh mắt lướt quanh phòng // Em định ngủ mà không tắm à?
// Nắm chặt bộ đồ, ngập ngừng // …Anh định nhìn tôi thay đồ sao?
Nguyễn Quang Anh
// Khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt nửa giễu cợt nửa lạnh lẽo // Nếu tôi muốn, em nghĩ em giấu được gì?
Hoàng Đức Duy
// Hai tai đỏ bừng, ôm chặt bộ đồ rồi lao vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại // Đồ biến thái…
Bên ngoài, Quang Anh vẫn ngồi im. Mắt nhìn về phía cửa phòng tắm, ánh mắt thâm trầm. Im lặng, nguy hiểm và suy tính điều gì đó
Trong phòng tắm, nước ấm chảy qua lưng Duy, xóa đi từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống cằm. Tay cậu run nhẹ, vết bầm trên cánh tay do người đàn ông ban chiều nắm quá mạnh vẫn chưa tan
Hoàng Đức Duy
// Nghẹn giọng // “Ba mẹ… nếu còn sống… chắc con không ra nông nỗi này…”
Comments