Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn cũ, trong căn nhà nhỏ tối om, mùi ẩm mốc trộn lẫn hơi rượu nồng nặc
Hoàng Đức Duy
// Ôm chặt ba lô vào ngực, đôi mắt ướt đẫm // Chú… chú định bán cháu thật sao?
Người đàn ông trung niên
// Vỗ mạnh bàn, giọng lè nhè // Thằng ranh! Mày sống ở đây ăn cơm, xài tiền của tao mười mấy năm… Hôm nay có người trả giá cao, tao đưa mày đi. Vậy là đúng!
Hoàng Đức Duy
// Run rẩy, bước lùi về phía sau, va vào mép tường // Cháu là người, không phải… món hàng…
Chiếc xe đen đỗ trước cổng. Cửa xe bật mở, một người đàn ông bước xuống. Đôi giày da sáng bóng đạp lên nền đất ướt át mà không vấy bẩn chút nào. Cả khí chất lạnh như sương đêm cũng khiến không gian như ngưng lại
Nguyễn Quang Anh
// Liếc Duy từ đầu đến chân, giọng trầm, không cảm xúc // Đây là người mà ông nói?
Người đàn ông trung niên
// Gật đầu lia lịa // Phải! Nó đấy! Còn trinh, chưa từng yêu ai! Mặt mũi cũng sáng sủa!
Nguyễn Quang Anh
// Rút điện thoại, chuyển tiền, rồi bước về phía Duy // Từ bây giờ, em thuộc về tôi
Hoàng Đức Duy
// Mắt mở to, lùi bước, giọng run rẩy // Không… tôi không đi đâu… Tôi không muốn…
Nguyễn Quang Anh
// Bóp nhẹ cằm Duy, nâng mặt cậu lên đối diện với mình // Em không có quyền chọn
Không kịp phản ứng, Duy bị kéo mạnh ra khỏi căn nhà đã nuôi lớn cậu, bị tống lên xe. Cánh cửa sập lại như chặn đứng cả tự do phía sau
Hoàng Đức Duy
// Tay đập vào cửa xe, hoảng loạn // Thả tôi ra! Tôi không muốn đi với anh!
Nguyễn Quang Anh
// Ngồi bên cạnh, mắt nhìn ra cửa kính, giọng nhẹ như gió thoảng // Về đến nơi rồi, em sẽ hiểu… thứ gọi là tự do. Không dành cho em nữa
Chiếc xe lao vào màn mưa, đưa cậu bé mười bảy tuổi bước vào một thế giới lạ lẫm, nơi cậu sẽ không còn được sống theo ý mình nữa...
Không khí bên trong xe nặng nề, chỉ còn tiếng điều hòa chạy đều. Nguyễn Quang Anh ngồi im lặng, một tay đặt hờ trên đầu gối, tay còn lại cầm điện thoại, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngồi sát cửa xe, ôm chặt ba lô, mắt nhìn xuống sàn xe // …Anh là ai…? Muốn gì ở tôi…?
Comments