Không khí trong hành lang tầng trệt trở nên đặc quánh khi Quang Anh đứng sát sau lưng Duy. Hơi thở của anh phả nhẹ lên gáy cậu, mang theo cảm giác rờn rợn và lạ lẫm
Nguyễn Quang Anh
// Tay lướt nhẹ trên vai áo Duy, giọng trầm khàn // Lưng em rung lên từng chút. Run như vậy… là sợ, hay là… hồi hộp?
Hoàng Đức Duy
// Siết chặt tay vào cây lau, vai co lại, giọng run run // Tôi… tôi không biết…
Nguyễn Quang Anh
// Cười nhạt, tay rút lại, bước vòng qua trước mặt Duy, cúi người nhìn thẳng vào mắt // Không biết? Em nên học cách cảm nhận… cảm giác của chính mình
Hoàng Đức Duy
// Mắt mở lớn, lùi về sau một bước nhỏ // Tôi chỉ là người giúp việc… anh… anh đừng…
Nguyễn Quang Anh
// Ngắt lời, ánh mắt lạnh hơn // Tôi là người quyết định em là gì. Nhớ kỹ
Sự im lặng kéo dài vài giây. Rồi Quang Anh quay đi, để lại Duy như bị rút cạn sức lực. Mặt cậu nóng bừng, hai tay ướt đẫm mồ hôi dù thời tiết lạnh
---------
Chiều muộn. Duy đang phơi quần áo ngoài sân sau. Cậu khẽ dụi mắt, mệt mỏi vì phải làm liên tục không nghỉ
Bỗng tiếng chuông cổng vang lên. Không ai ra mở. Duy do dự vài giây, rồi vội lau tay chạy ra
Hoàng Đức Duy
// Vừa chạy ra vừa lẩm bẩm // Chắc là người giao hàng…
Duy mở hé cánh cổng sắt lớn. Nhưng người đứng ngoài không phải người giao hàng – mà là hai bóng dáng rất quen thuộc
Đặng Thành An
// Mắt sáng lên // DUY!
Nguyễn Thanh Pháp [Pháp Kiều]
// Xách balo, tiến lại gần // Trời ơi! Cuối cùng cũng tìm được cậu!
Hoàng Đức Duy
// Hốt hoảng, nhìn quanh // Sao hai người lại đến đây!? Mau đi đi! Đây… đây không phải nơi các cậu được phép vào…
Đặng Thành An
// Chau mày, ánh mắt sắc // Cậu biến mất cả tuần, không liên lạc. Cậu tưởng bọn tớ không lo à!?
Nguyễn Thanh Pháp [Pháp Kiều]
// Nhìn qua hàng rào sắt cao, rùng mình // Chỗ này trông… u ám quá. Cậu đang sống ở đây thật sao?
Hoàng Đức Duy
// Giọng khẩn thiết, như sắp khóc // Làm ơn đi đi… nếu bị anh ấy thấy… sẽ phiền lắm…
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Duy sững người. Cậu chưa kịp xoay lại thì bàn tay đã nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo về phía sau đầy lạnh lẽo
Nguyễn Quang Anh
// Giọng trầm, ngắn gọn // Duy. Ai cho em mở cổng?
Hoàng Đức Duy
// Cúi đầu, không dám ngẩng mặt // …Xin lỗi… tôi không cố ý…
Nguyễn Quang Anh
// Ánh mắt lướt qua An và Kiều, giọng cứng rắn // Về bảo với gia đình cậu ta. Đã bán thì từ nay không ai được bén mảng tới đây nữa. Đây là tài sản cá nhân của tôi
Đặng Thành An
// Nắm chặt nắm đấm, mắt long lên // Anh là ai mà nói như bắt cóc người vậy!?
Nguyễn Quang Anh
// Nhếch môi, siết cổ tay Duy mạnh hơn // Tôi là người đã ‘mua’ cậu ta về. Pháp luật không cấm, và giấy tờ đã ký
Nguyễn Thanh Pháp [Pháp Kiều]
// Há hốc // Mua!? Cái gì…?
Hoàng Đức Duy
// Mắt rưng rưng, quay sang bạn, thì thầm như van xin // An… Kiều… đừng tới nữa… tớ xin…
Bàn tay Quang Anh kéo mạnh Duy vào trong cổng. Cánh cổng sắt đóng sầm lại trước mắt An và Kiều, như chia cắt cả thế giới của cậu
-------------
Nguyễn Quang Anh
// Vừa kéo đi vừa nói nhỏ, giọng nguy hiểm // Em gan thật. Còn dám liên lạc với bên ngoài
Hoàng Đức Duy
// Run rẩy, lí nhí // …Tôi không biết họ sẽ tới… thật mà…
Nguyễn Thanh Pháp [Pháp Kiều]
// Đẩy mạnh vào tường hành lang, tay chống lên tường, giam Duy giữa hai tay // Muốn thử cảm giác bị trừng phạt… lần đầu không?
Comments