Sáng sớm. Ánh nắng len qua rèm cửa. Trong căn phòng tầng ba, đồng hồ báo thức vang lên tiếng “tích tích” nhỏ nhưng rõ ràng
Hoàng Đức Duy
// Choàng tỉnh dậy, mắt còn mơ màng, giọng ngái ngủ // Mình… mơ à? À không… mình thật sự đang ở đây…
Cậu chạm tay lên má, cảm giác lạnh. Không còn chiếc giường cũ kỹ, cũng chẳng phải căn phòng nhỏ có khung ảnh ba mẹ… Chỉ còn sự im lặng đáng sợ
-------
Bên dưới tầng một. Quang Anh đã ngồi sẵn ở bàn ăn. Bộ vest đen vừa người, cổ áo sơ mi không thắt cà vạt, mái tóc được vuốt gọn, mắt nhìn báo nhưng vẫn chú ý từng tiếng động
Nguyễn Quang Anh
// Rót cà phê, nhẹ giọng nói với vệ sĩ bên cạnh // Nếu nó không xuống trong 10 phút… dọn sạch bữa sáng
Giúp Việc
// Cúi đầu // Vâng, thưa cậu chủ
Từ trên cầu thang, Duy vội vàng chạy xuống, vẫn còn vụng về trong bộ quần áo đơn giản, mái tóc chưa chải kỹ, đôi mắt còn vương nét mơ hồ
Hoàng Đức Duy
// Thở hổn hển, cúi đầu // Xin lỗi… tôi tới trễ…
Nguyễn Quang Anh
// Không ngẩng lên, giọng lạnh // Người giúp việc không được trễ. Đây là lần đầu và cũng là lần cuối
Hoàng Đức Duy
// Gật đầu lia lịa, giọng khẽ // Vâng… tôi hiểu…
Nguyễn Quang Anh
// Đặt tách cà phê xuống, nhìn Duy chằm chằm // Ăn sáng đi. Rồi tôi sẽ giao việc
Nguyễn Quang Anh
// Nhếch môi // Tôi muốn quan sát xem em ăn có ngoan không
Duy lặng lẽ ngồi xuống mép bàn, tay cầm thìa mà run nhẹ. Mỗi cử động đều có cảm giác bị theo dõi. Cả bữa sáng diễn ra trong im lặng, đầy gò bó
--------
Sau bữa ăn, Quang Anh dẫn Duy đi vòng quanh nhà. Ánh mắt sắc bén không bỏ sót chi tiết nào
Nguyễn Quang Anh
// Chỉ tay về các khu vực // Tầng trệt: bếp, phòng khách, thư viện. Em lau sạch từ cửa vào trong, không để lại một hạt bụi. Phòng của tôi thì không ai được vào khi chưa có lệnh
Hoàng Đức Duy
// Ghim từng lời vào đầu, giọng nhỏ nhẹ // Vâng… tôi sẽ cố gắng
Nguyễn Quang Anh
// Bước chậm lại, ghé sát tai Duy // Tôi không thích người nói ‘cố gắng’. Tôi muốn nghe ‘tôi làm được’
Hoàng Đức Duy
// Giật mình, tai đỏ bừng // Tôi… tôi làm được…
Quang Anh rời đi, để Duy một mình trong không gian im lặng. Cậu thở ra một hơi dài, rồi bắt đầu quét dọn từng góc nhà. Đôi tay nhỏ nhắn vụng về, nhưng ánh mắt đầy nỗ lực
---------
Cùng lúc đó, tại một trường học ở ngoại thành. Nơi mà Duy từng học trước khi bị “bán”
Đặng Thành An
// Nhìn đồng hồ, chau mày // Lạ thật… Duy không đi học mấy hôm rồi…
Nguyễn Thanh Pháp [Pháp Kiều]
// Ngậm ống hút, giọng lo lắng // Không nhắn tin… gọi cũng không bắt máy. Tao thấy linh cảm xấu…
Đặng Thành An
// Nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén // Tụi mình nên đi tìm nó. Mày còn nhớ địa chỉ nhà Duy không?
Nguyễn Thanh Pháp [Pháp Kiều]
// Gật đầu, nghiêm túc // Nhớ. Chiều nay, sau giờ học, tụi mình đi
-------
Bên trong biệt thự. Buổi trưa
Hoàng Đức Duy
// Lau sàn, tay mỏi nhừ, ngồi thụp xuống, thở dốc // Mình chưa bao giờ mệt như vậy…
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang. Duy giật mình quay lại, Quang Anh đứng ngay đó, một tay đút túi, một tay cầm ly rượu
Nguyễn Quang Anh
// Nhíu mày nhìn sàn nhà // Chỗ đó… chưa sạch
Hoàng Đức Duy
// Luống cuống đứng dậy, cầm lại cây lau // Xin lỗi! Tôi lau lại ngay!
Nguyễn Quang Anh
// Tiến sát, đứng sau lưng Duy, giọng thấp // Sợ tôi sao?
Hoàng Đức Duy
// Tay siết chặt cán lau, giọng nhỏ như muỗi // …Có một chút…
Nguyễn Quang Anh
// Đưa tay ra, vuốt nhẹ tóc Duy, thì thầm bên tai // Cứ sợ đi. Vì tôi không dịu dàng đâu…
Ánh mắt Quang Anh dừng lại ở bờ vai gầy. Duy cúi đầu, mặt đỏ như lửa, hai tay siết chặt, không dám nhúc nhích. Không gian chật hẹp, căng như dây đàn…
Comments