Chương 2
Hôm đó, Quang Anh vừa xách túi đồ ăn từ siêu thị về tới nhà thì thấy Đức Duy đang đứng trước cửa, khuôn mặt vui như tết.
Cậu chưa kịp mở lời thì Duy đã vội vàng khoác vai, kèo vào trong phòng khách.
Hoàng Đức Duy
Mai mày rảnh không ?
Hoàng Đức Duy
Tao dắt người yêu tới ra mắt với mày !
Nguyễn Quang Anh
...Người yêu ?
Duy cười, đôi mắt cong lên, miệng lém lỉnh.
Hoàng Đức Duy
Tụi tao mới quen được một tháng.
Nguyễn Quang Anh
Mày giấu kinh thế !
Hoàng Đức Duy
Em ấy tên là Quyên, dễ thương lắm.
Hoàng Đức Duy
Tao kể với ẻm về mày suốt á, ẻm muốn gặp mày để "thị thực visa" vô cuộc đời tao.
Duy cười. Nụ cười từng khiến nó ấm áp bỗng chốc như nhát dao rạch ngang lòng ngực.
Cậu nhếch mép theo cách cậu hay làm với anh.
Nguyễn Quang Anh
Đéo rảnh.
Hoàng Đức Duy
Có mà mày lười.
Nguyễn Quang Anh
ᴄᴀ̣̆ᴄ, nói chung là tao đéo rảnh để đi !
Hoàng Đức Duy
Có cái ʟᴏ̂̀ɴ nhá !
Hoàng Đức Duy
Mày mà không đi là coi chừng tao.
Nguyễn Quang Anh
Biết rồi, sủa lắm.
Nguyễn Quang Anh
ʟᴏ̂̀ɴ ! Nín mày.
_______________________________
Quang Anh không nhớ rõ là đêm đó mình có ngủ được không nữa.
Cậu cứ nằm, trằn trọc giữa bóng tối và nỗi đau không tên.
Có một loại hụt hẫng mà chỉ những người yêu đơn phương bạn thân mới hiểu - khi người ấy bước ra khỏi thế giới hai người và mang theo trái tim mình trao cho người khác.
_______________________________
Quyên đến vào một chiều đầy nắng nhẹ, trong bộ váy trắng, tóc dài và giọng nói dịu dàng như nước.
Cô ấy bắt chuyện khéo léo, khéo đến mức Quang Anh không tin ra được lí do nào để không thích.
Trần Thị Mỹ Quyên
Em nghe Duy nói là anh nấu ăn ngon lắm, hôm nào chỉ em nấu vài món với nha ?
Nguyễn Quang Anh
Duy nó nói xàm đấy !
Nguyễn Quang Anh
Anh nấu ăn cũng thường thôi.
Trần Thị Mỹ Quyên
Anh với Duy thân ghê luôn. Hồi đầu em còn tương hai người là couple đó.
Nguyễn Quang Anh
À, hiểu lầm thôi, em bỏ qua nha.
Quyên cười tít mắt, giọng trêu đùa.
Quang Anh cũng cười, nhưng trái tim như thắt lại.
Duy ngồi giữa hai người, một tay choàng nhẹ qua vai Quyên, một tay vẫn gắp thức ăn vào chén của Quang Anh, như thể mọi thứ vẫn như xưa.
Nhưng Quang Anh hiểu - không còn "như xưa" nữa.
_______________________________
Tối hôm đó, sau khi Quyên ra về, Quang Anh đang dọn dẹp bếp thì Duy bước vào, dựa người vào tủ lạnh.
Hoàng Đức Duy
Quyên dễ thương ha?
Nguyễn Quang Anh
Ừ...hợp với mày đấy.
Hoàng Đức Duy
Đương nhiên, người tao chọn mà.
Nguyễn Quang Anh
Ừm...mày chọn hay đấy.
Hoàng Đức Duy
Sao giọng này lạ quá ?
Nguyễn Quang Anh
K-Không có gì.
Quang Anh cúi xuống. Giấu đi đôi mắt không dám nhìn thẳng.
Hoàng Đức Duy
À, mà mai tao đi chơi với Quyên.
Hoàng Đức Duy
Chắc không ăn cơm với mày được.
Hoàng Đức Duy
Mày tự lo nha.
Nguyễn Quang Anh
Ừ...tao tự ăn một mình được.
Quang Anh nói xong, dường như cả căn bếp lạnh đi hẳn.
Duy quay lưng đi mà không để ý, Quang Anh siết chặt chiếc khăn lau, móng tay bấm sau vào da.
Cậu đã học được cách không khóc từ rất lâu rồi - từ cái ngày nhận ra mình yêu một người sẽ chẳng bao giờ yêu lại mình.
_______________________________
Vài tuần sau đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi rõ rệt.
Duy hay vắng nhà, nhắn tin thì hời hợt. Đôi khi cả ngày không thấy mặt.
Bữa ăn từng ấm cúng giờ trở nên vắng lạnh.
Thay vào đó là nhưng tin nhắn ngắn ngủi còn lạnh hơn.
Hoàng Đức Duy
: Tối nay tao đi ăn với Quyên nha.
Hoàng Đức Duy
: Mày ăn chưa?
Hoàng Đức Duy
: Mày dạo này im ghê.
_______________________________
Quang Anh không trách Duy. Không có lý do gì để trách. Duy có quyền yêu, có quyền hạnh phúc.
Nhưng không hiểu sao, mỗi lần thấy Duy cười với người khác, tim Quang Anh lại đau như bị ai bóp nghẹt.
Nguyễn Quang Anh
Dạo này tao với mày...ít gặp nhau nhỉ ?
Hoàng Đức Duy
Thì mày cũng bận mà, đúng không ?
Hoàng Đức Duy
Với lại tao phải dành thời gian cho người yêu tao nữa chứ !
_______________________________
Một hôm trời mưa, Quang Anh ngồi trong phòng, nhìn chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa sổ.
Là chậu cây mà Duy đã tặng cho cậu vào sinh nhật năn ngoái. Nói rằng:
Hoàng Đức Duy
"Cho mày cái này để mày nhớ là tao luôn ở cạnh mày".
Cậu cười chua chát. Có đôi khi, lời nói ngày ấy chỉ là vô tình, còn người nghe lại nhớ cả đời.
Bên ngoài trời mưa tầm tã. Duy vẫn chưa về.
Quang Anh bật điện thoại. Soạn tin nhắn rồi lại xoá. Cậu muốn nói "tao nhớ mày", nhưng rồi đổi thành :
Nguyễn Quang Anh
: Mày có về ăn không?
Tin nhắn gửi đi, không được trả lời.
Một tiếng sau thấy Duy up ảnh trên story: là ảnh của Duy và Quyên chụp cùng với một bàn tiệc với dòng caption: Chúc mừng công chúa của anh đã thêm tuổi mới.
Quang Anh tắt điện thoại trong sự mệt mỏi, chui vào trong chăn, lặng lẽ rút người lại như một con nhím co mình tránh gió.
Cậu chưa bao giờ nghĩ, ngày mà Đức Duy thuộc về người khác lại đến nhanh như thế.
_______________________________
Comments
chợ miền tây 💋
suy v ngđẹp
2025-06-15
1