Chương 3

Căn nhà ấy vốn ấm cúng giờ trở nên thừa thãi.
Quang Anh bắt đầu nghĩ đến việc dọn ra ngoài. Không phải vì ghét Duy - chưa từng.
Mà vì cậu không còn đủ can đảm để đối diện với khoảng cách đang dần một lớn lên giữa họ.
Những buổi tối cả hai cùng ăn cơm giờ trở nên hiếm hoi.
Duy đi sớm, về muộn. Có hôm về nhà trong tình trạng say khướt, vừa cười vừa gọi tên "Quyên".
Quang Anh ngồi tựa đầu vào tường, nghe từng âm thanh vọng lại từ phòng bên cạnh, tim nặng trĩu như đá đè.
_______________________________
Quang Anh quyết định rời đi. Không nói với Duy, cũng chẳng nhắn lại khi Duy hỏi:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
: Tối nay ăn không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
: Tao mua đồ ăn Nhật đấy.
Tin nhắn Quang Anh trả lời ngắn gọn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
: Tao ăn rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
: Không cần quan tâm
Duy nhíu mày khi đọc, miệng lép nhép:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Sao dạo này nó lạ là..."
_______________________________
Ngày rời đi, trời lại mưa. Mưa dạo gần đây cứ đổ bất ngờ như cảm xúc của Quang Anh - lặng lẽ, dai dẳng, không dứt.
Duy trở về lúc Quang Anh đang kéo vali ra khỏi cửa. Anh ngỡ ngàng :
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày đi đâu đấy !?
Quang Anh không trả lời ngay. Một lúc sau mới khẽ lên tiếng:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao chuyển nhà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao thấy có một chỗ gần trường hơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chuyện quái gì thế !?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao không nói với tao ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chẳng có gì để nói.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không có gì để nói !!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao là bạn mày hay là người dưng?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tùy mày nghĩ thôi.
Quang Anh không cố giải thích.
Có những thứ, càng nói ra càng vô nghĩa.
Cậu biết, nếu Duy thực sự quan tâm, sẽ nhận ra cậu thay đổi.
Nhưng không - Duy mải mê trong thế giới mới của mình, đến mực chẳng còn nhìn thấy cậu nữa.
Duy bước tới, chắn ngang vali:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao đang nói chuyện nghiêm túc !
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có cái chuyện gì cũng phải nói cho tao biết !!
Cậu ngẩng lên, lần đầu tiên sau rất lâu nhìn thẳng vào mắt Duy - ánh mắt từng là nơi trú ngụ yên bình, nay chỉ khiến lòng cậu rối loạn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chẳng có chuyện gì cả.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao chỉ thấy...chúng ta không còn như trước.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng nói với tao là mày đang giận chuyện bé Quyên đấy nhé ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao không giận ai hết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là tao biết...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mình không còn ở vị trí cũ nữa.
Nói rồi, Quang Anh bước qua Duy, kéo vali xuống bậc thềm. Tiếng bánh xe kéo lạo xạo, hoà vào tiếng mưa, như có một bản nhạc chia tay.
"Ừ thì chia tay Kể từ hôm nay Trả người về nơi Vốn dĩ em vẫn thuộc về Nếu có quay lại Vẫn sẽ như vậy Chọn một phương án Để giải thoát cho cả hai" -Captain Boy-
Duy đứng đó, cứng đờ. Cậu không hiểu tại sao Quang Anh lại cư xử như vậy.
Chỉ vì anh yêu người khác sao ?
Chẳng phải bọn họ là bạn thân sao ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vô lý thật.
_______________________________
Những ngày sau đó, cả hai trở thành người dưng một cách lạ lùng.
Không tin nhắn, Không gọi điện. Có khi gặp ở trên trường, chỉ gật đầu vài cái hờ hững. Duy cảm thấy rất khó chịu nhưng chẳng hiểu vì sao.
Đôi khi, Quyên hỏi:
Trần Thị Mỹ Quyên
Trần Thị Mỹ Quyên
Anh có vẻ dạo này hay cáu nhỉ ?
Duy thở dài, lắc đầu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không biết, có lẽ vì công việc dào này nhiều thôi.
Nhưng không phải công việc. Là một khoảng trống nào đó cứ rỗng toác bên trong lòng.
_______________________________
Một hôm, Duy tình cờ thấy tấm ảnh cũ : tấm hình hai người ôm nhau cười toe toét trong buổi dã ngoại năm nhất.
Quang Anh khi đó còn mang kính tròn, tóc hơi rối, cười ngượng nghịu. Duy khoác tay lên vai cậu, tươi rói như nắng đầu hạ.
Bức ảnh ấy giờ khiến Duy nghèn nghẹn.
Anh cầm điện thoại, gõ dãy số quen thuộc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
: Alo ?
Đầu dây bên kia là giọng Quang Anh - giọng có vẻ nhẹ hơn, lạnh hơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
: Ra quán cà phê gần trường được không ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
: Tao đang ở đây.
Một lúc lâu sau.
Rồi Quang Anh nhẹ đáp, ngắn gọn:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
: Xin lỗi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
: Tao hơi bận.
Tút...tút...tút
Duy nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, bỗng thấy khó thở.
Lần đầu tiên, cậu tự hỏi:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh đang giận mình...thật sao ?
Và lần đầu tiên, cậu cảm thấy...sợ mất cậu ấy.
_______________________________
3/10
Hot

Comments

Yaniee

Yaniee

đọc mỗi một câu tìm lại nhói lên như nhát dao đ.âm vào tim tg viết truyện hay thậttt

2025-06-15

1

chợ miền tây 💋

chợ miền tây 💋

hay đến mức bất thường shop oii

2025-06-15

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play