Sau lần đầu gặp mặt ở buổi fansign, cả hai bắt đầu giữ liên lạc qua tài khoản mạng xã hội phụ mà Dương vẫn âm thầm dùng bấy lâu nay. Những dòng tin nhắn đầu tiên đơn giản, không màu mè, nhưng lại khiến khoảng cách giữa họ thu hẹp nhanh hơn bao giờ hết.
Lê Quang Hùng
//gửi tin nhắn//💬 Hôm nay anh có lịch trình gì chưa?
Trần Đăng Dương
//phản hồi rất nhanh//💬 Sáng phỏng vấn. Chiều tập vũ đạo. Tối thì… nhắn tin với em nè.
Lê Quang Hùng
//cười nhẹ khi nhìn màn hình//💬 Anh cũng rảnh ghê.
Trần Đăng Dương
💬 Đang rảnh mà có người để nhắn tin thì còn gì bằng.
Hùng ngồi co chân trên giường, lòng tự nhiên ấm lên. Thật ra, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày được nhắn tin riêng với một người như Dương Domic — nghệ sĩ mà hàng triệu người mơ tưởng. Thế nhưng, cách Dương nói chuyện lại bình dị và dễ gần đến bất ngờ.
Một tuần sau đó, những cuộc trò chuyện kéo dài dần thành thói quen. Từ những câu hỏi vụn vặt như bữa sáng ăn gì, hôm nay đi đâu, dần dần họ chia sẻ nhiều hơn về bản thân.
Trần Đăng Dương
💬 Công việc văn phòng của em dạo này sao rồi?
Lê Quang Hùng
💬 Cũng như thường thôi. Sáng cắm mặt vô máy tính, chiều cắm mặt vô báo cáo. Chán chết. Chỉ có buổi tối được nhắn với anh là vui nhất.
Trần Đăng Dương
//trả lời sau vài giây im lặng//💬 Anh cũng vậy… Anh thấy mình giống như một cái máy. Chỉ khác là anh bị soi kỹ hơn thôi.
Lê Quang Hùng
💬 Ừm…
Lê Quang Hùng
💬 Nhưng anh vẫn ổn chứ?
Trần Đăng Dương
//gửi thêm icon mặt cười bé xíu//💬 Ổn hơn khi có em.
Ban đầu chỉ là những tin nhắn vài câu, nhưng dần dần, đến cả những khuya muộn, họ vẫn chưa nỡ rời khỏi cuộc trò chuyện. Hai con người từ hai thế giới khác biệt, nhưng tìm thấy ở nhau chút bình yên đơn giản giữa bộn bề áp lực.
Một đêm, Hùng lấy hết can đảm gửi đi tin nhắn hơi liều lĩnh:
Lê Quang Hùng
💬 Anh Dương này…
Lê Quang Hùng
💬 Nếu có một ngày anh mệt mỏi quá, cần ai đó để nghe anh nói, em có thể làm người đó được không?
Một phút… rồi hai phút… Dương không trả lời ngay. Hùng bắt đầu thấy mình hơi liều quá thì điện thoại rung lên.
Trần Đăng Dương
💬 Em làm được.
Trần Đăng Dương
💬 Và thật ra, em đang làm rất tốt rồi.
Hôm sau, khi Hùng còn chưa kịp hoàn hồn vì lời nhắn đêm qua, thì bất ngờ nhận được thông báo có người gửi tin nhắn riêng qua tài khoản chính thức fanpage của Dương — điều mà chưa một fan nào từng nhận được.
Trần Đăng Dương
💬 Anh đang có lịch trình ở gần khu em làm. Nếu em rảnh, có muốn đi uống cà phê chút không?
Hùng nhìn chằm chằm vào màn hình, cả người dường như không tin vào mắt mình. Tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đây có tính là… hẹn hò riêng không nhỉ?
Cuối cùng, cậu chỉ nhắn lại hai chữ thật ngắn gọn:
Lê Quang Hùng
💬 Em đồng ý.
Chiều hôm đó, ở một quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm yên tĩnh, họ gặp nhau lần thứ hai. Không có ánh đèn flash, không có biển LED sáng rực, chỉ có hai người ngồi đối diện bên chiếc bàn gỗ đơn giản.
Trần Đăng Dương
//nhìn Hùng, môi cong cong cười// Lần này gặp nhau mà em còn run như bữa trước không?
Lê Quang Hùng
//cười ngại// Run… nhưng là vì hồi hộp thôi.
Lê Quang Hùng
Còn anh thì sao? Không sợ bị bắt gặp à?
Trần Đăng Dương
//nhấp ngụm cà phê, ánh mắt khẽ trầm xuống// Thật ra anh sợ chứ. Nhưng anh muốn thử một lần được sống thoải mái như người bình thường. Dù chỉ vài tiếng.
Lê Quang Hùng
//nhẹ giọng// Em biết áp lực của anh lớn mà…
Lê Quang Hùng
Nhưng cũng mong anh có thể sống thật hơn với cảm xúc của mình. Đừng gồng gánh mãi như vậy.
Dương nhìn Hùng thật lâu. Trong ánh mắt ấy, Hùng thấy được sự mệt mỏi xen lẫn biết ơn. Có lẽ, với Dương lúc này, cậu không chỉ đơn thuần là một người hâm mộ nữa.
Trần Đăng Dương
//dịu dàng// Em tốt với anh quá rồi.
Lê Quang Hùng
//cười nhỏ// Vì em thích anh mà.
Chiều muộn dần buông xuống. Họ rời khỏi quán cà phê trong im lặng, cùng nhau đi bộ dọc con hẻm vắng. Đôi khi, hạnh phúc chẳng cần phải ồn ào…
Comments
🐌
bà viết đúng gu toi quá t/g ơii😭😭
2025-07-05
0
Bóng lưng của Bống iu💙🎀🐟
tưởng ảnh khờ khờ
2025-08-27
1