Sau buổi cà phê hôm ấy, Hùng và Dương bắt đầu trò chuyện thường xuyên hơn. Những tin nhắn trở thành thói quen, xen giữa lịch trình dày đặc của Dương và những ngày làm việc lặp đi lặp lại của Hùng. Họ dần tạo nên một thế giới nhỏ, chỉ có hai người.
Một tối muộn, Dương nhắn tin khi Hùng vừa tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Trần Đăng Dương
💬 Ngủ chưa?
Lê Quang Hùng
//nhìn màn hình cười, trả lời//💬 Vừa định ngủ thì thấy tin nhắn anh, tỉnh hẳn rồi nè.
Trần Đăng Dương
💬 Mai anh có lịch trình bay ra Hà Nội, chắc vài hôm mới về.
Lê Quang Hùng
💬 Ừm, nhớ giữ sức khoẻ nha.
Lê Quang Hùng
💬 Lịch kín vậy có mệt không?
Trần Đăng Dương
💬 Mệt chứ… nhưng có em nhắn tin thì đỡ mệt phần nào rồi.
Lê Quang Hùng
//đánh chữ mà tim như muốn nhảy ra ngoài//💬 Em lúc nào cũng ở đây, anh cứ mệt thì nói em nghe.
Trần Đăng Dương
💬 Ừ. Mai anh rảnh buổi tối, nếu được thì gọi video nha?
Lê Quang Hùng
💬 Được. Đợi anh.
Ngày hôm sau, khi đêm đã khuya, Dương gọi video thật. Hùng nhìn khuôn mặt hơi phờ phạc nhưng vẫn ráng mỉm cười của Dương trên màn hình mà thương vô cùng.
Lê Quang Hùng
📲 Hôm nay có gì vui không anh?
Trần Đăng Dương
//cười nhẹ//📲 Chắc vui nhất là được nhìn em thế này. Chỉ tiếc không ôm được.
Lê Quang Hùng
//đỏ mặt, cười nhỏ//📲 Anh lắm lời thật đấy…
Trần Đăng Dương
//nhìn thẳng vào màn hình, giọng bỗng chậm lại//📲 Hùng này… Biết là anh ích kỷ, nhưng anh vẫn mong tụi mình có thể tiếp tục thế này. Dù không công khai, không ai biết, nhưng chỉ cần có em ở đây… anh thấy đủ.
Hùng nghe mà vừa ấm vừa nhói ở ngực. Cậu biết Dương đang cố bảo vệ sự nghiệp, nhưng lòng cậu vẫn mong một ngày hai người có thể đường hoàng đứng cạnh nhau. Không cần lén lút, không phải sợ ánh mắt soi mói của thiên hạ.
Lê Quang Hùng
//khẽ cười, nhưng mắt hơi rưng//📲 Em hiểu mà… Nhưng anh cũng hứa với em đi.
Trần Đăng Dương
//nghiêm túc hẳn//📲 Hứa gì?
Lê Quang Hùng
📲 Hứa là nếu một ngày anh cảm thấy đủ vững vàng, anh sẽ nắm tay em bước ra ánh sáng. Không cần phải trốn tránh nữa.
Dương nhìn Hùng hồi lâu, mắt sâu hun hút qua màn hình.
Trần Đăng Dương
//rất chậm rãi//📲 Anh hứa.
Khoảng cách trên màn hình có thể xa, nhưng lời hứa nhỏ ấy đã làm Hùng mỉm cười trong đêm, vững tin chờ đợi.
Nhưng rồi, sự nghiệp của Dương càng ngày càng bay cao. Album mới đạt kỷ lục tiêu thụ, các hợp đồng quảng cáo quốc tế liên tục tìm đến. Lịch trình dày đặc khiến những lần gặp riêng hiếm dần, chỉ còn lại vài dòng tin nhắn tranh thủ lúc nghỉ.
Một hôm, sau hai tuần liền không gặp, Dương cuối cùng nhắn:
Trần Đăng Dương
💬 Mai anh có vài tiếng trống, mình gặp nhau nhé?
Lê Quang Hùng
//vội gõ lại//💬 Ở đâu?
Trần Đăng Dương
💬 Chỗ cũ. 3 giờ chiều.
Trần Đăng Dương
💬 Lần này anh tự lái xe qua, an toàn hơn.
Lê Quang Hùng
💬 Ừm… Em đợi.
Ngày hôm sau, giữa cái nắng oi bức, Hùng ngồi trong quán cà phê cũ. Ly nước trước mặt vơi phân nửa, ánh mắt cứ nhìn ra ngoài mong ngóng. Gần 30 phút trôi qua, Dương vẫn chưa đến.
Hùng nhìn điện thoại. Không có tin nhắn. Không có cuộc gọi. Tim bắt đầu lo lắng.
Rồi một tin nhắn cuối cùng cũng tới, chỉ ngắn ngủi:
Trần Đăng Dương
💬 Xin lỗi em. Anh kẹt ở studio vì họp đột xuất. Không kịp tới rồi…
Hùng siết chặt điện thoại, hít sâu rồi nhắn lại:
Lê Quang Hùng
💬 Không sao đâu. Công việc quan trọng mà. Em về trước nhé.
Không một lời trách móc, không giận hờn. Nhưng trong lồng ngực Hùng, có điều gì đó đang rạn dần mà cậu không dám gọi tên.
Comments