Sau lịch trình dày đặc ở Nhật, Dương trở về nước nhưng vẫn chưa có thời gian gặp Hùng ngay. Cậu chỉ có thể gửi vài dòng tin nhắn mỗi tối, đôi khi đến nửa đêm mới tranh thủ được vài phút trò chuyện.
Lê Quang Hùng
💬 Về tới nhà chưa anh?
Trần Đăng Dương
//trả lời sau gần mười phút//💬 Về rồi nè. Mệt xỉu luôn. Em ngủ chưa?
Lê Quang Hùng
💬 Em còn thức chờ anh.
Trần Đăng Dương
💬 Ngoan quá. Anh thương.
Hùng nhìn tin nhắn, khẽ cười nhưng trong lòng lại nhói lên. Từ lúc nào những cuộc trò chuyện của họ chỉ còn vỏn vẹn vài tin ngắn ngủi thế này?
Vài ngày sau, Hùng nhận được tin nhắn bất ngờ từ Dương.
//ngồi xuống thở nhẹ// Xin lỗi, anh bị kẹt họp gấp, tới trễ quá.
Lê Quang Hùng
//lắc đầu, cười nhỏ// Không sao. Miễn là anh tới.
Trần Đăng Dương
//nắm lấy tay Hùng dưới bàn, giọng dịu dàng// Anh nhớ em lắm.
Lê Quang Hùng
//mắt khẽ ướt nhưng cười// Em cũng vậy. Chỉ là… đôi lúc em thấy như mình đang yêu từ xa vậy đó.
Trần Đăng Dương
//hạ giọng, ánh mắt áy náy// Anh biết anh ích kỷ. Nhưng thời điểm này… anh vẫn chưa dám đánh đổi.
Lê Quang Hùng
Em hiểu. Nhưng hiểu không có nghĩa là không buồn.
Hai người lặng im hồi lâu. Dương đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Hùng, ánh mắt đầy xót xa.
Trần Đăng Dương
Cho anh thêm chút thời gian nữa nhé?
Lê Quang Hùng
//giọng khẽ run// Được. Nhưng anh cũng đừng quên lời hứa lần trước.
Trần Đăng Dương
//cười nhẹ, thì thầm// Anh không quên.
Họ ngồi bên nhau thêm một lúc. Hùng tựa vai Dương, cố gắng thu lại tất cả những khoảnh khắc ngắn ngủi hiếm hoi này, như thể sợ lần sau sẽ càng xa hơn nữa.
Nhưng rồi những ngày sau đó, mọi chuyện lại quay về guồng quay cũ: lịch trình, sân khấu, phỏng vấn, quảng cáo. Tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi video trở thành xa xỉ.
Một tối muộn, Hùng chủ động nhắn tin trước:
Lê Quang Hùng
💬 Anh ngủ chưa?
Trần Đăng Dương
//trả lời sau hơn nửa tiếng//💬 Anh mới vừa xong bài phỏng vấn dài xong. Mệt muốn gục luôn.
Lê Quang Hùng
💬 Anh nhớ giữ sức khỏe nha.
Lê Quang Hùng
💬 Nếu mệt quá… đừng gồng.
Trần Đăng Dương
💬 Anh quen rồi. Mai anh phải bay đi sự kiện nữa. Hẹn gặp em khi anh về nhé?
Lê Quang Hùng
//siết chặt điện thoại, cố giữ bình tĩnh//💬 Ừ. Em đợi.
Đợi. Chỉ còn biết đợi.
Câu nói mà Hùng lặp đi lặp lại mỗi lần — như một thói quen, như một sự cam chịu. Nhưng đến bao giờ?
Ở một góc khác của thành phố, Dương cũng ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trong tim cậu, cũng có một nỗi day dứt khó nói thành lời.
Trần Đăng Dương
//thì thầm, như tự nhủ với chính mình// Chỉ cần qua giai đoạn này… Anh sẽ có thể đường hoàng ở bên em. Chờ anh… thêm chút nữa thôi.
Comments