Ba năm trước, trong hồ sơ của Phòng hình sự, Lê Quang Hùng là cái tên gây chấn động nhất tháng Sáu. Một sinh viên năm cuối đại học mỹ thuật, giết cha ruột bằng năm nhát kéo, trong phòng khách, giữa ban ngày.
Không có lời khai rõ ràng. Không có dấu hiệu tự vệ. Không có dấu hiệu chống cự từ nạn nhân.
Chỉ có máu, và nụ cười trẻ thơ dính máu của hắn.
Hồ sơ của hắn bị đóng lại nhanh chóng vì có chuẩn đoán tâm thần phân liệt giai đoạn hoang tưởng. Dương là người phụ trách điều tra vụ đó. Nhưng hắn không bao giờ viết báo cáo chi tiết.
Bởi vì hắn đã lặng lẽ đem tang chứng — con gấu bông nhuốm máu — về nhà, và giặt nó bằng tay.
Nv phụ
Đồng nghiệp: Anh bị điên.
Đó là câu đầu tiên mà đồng nghiệp nói khi biết Dương đến viện tâm thần mỗi tuần để “thăm bệnh nhân.”
Trần Đăng Dương
Ừ.
Hắn trả lời không do dự.
Trần Đăng Dương
Anh cũng điên.
___________
Sáng hôm nay, sau cuộc gặp tại phòng số 17, Dương không đi làm. Hắn ghé qua căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô. Một mình.
Vườn hồng hắn trồng cho Hùng nằm sau hàng rào gỗ trắng, đã bắt đầu nở. Máu chưa từng tưới lên đây. Nhưng hắn nhớ từng ngón tay Hùng chạm vào gai, cười như trẻ con bị thương lần đầu.
Dương đứng giữa vườn hoa, tưởng tượng giọng nói ấy, ánh mắt ấy, đôi môi ấy… Hắn thở dài. Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương.
Lần nào cũng thế. Cứ sau khi gặp Hùng, hắn sẽ phát sốt. Nhưng là thứ sốt không thuốc nào hạ.
___________
Viện tâm thần, chiều cùng ngày.
Lê Quang Hùng được đưa ra ngoài sân, tay bị còng vào ghế sắt để “giải trí có kiểm soát.”
Hắn thấy một bóng áo đen đứng bên hàng rào. Tim đập lệch một nhịp. Dương không bao giờ đến hai lần một ngày. Nhưng hôm nay, hắn đến.
Lê Quang Hùng
Lén ra đấy à?
Trần Đăng Dương
Ừ.
Lê Quang Hùng
Anh là cảnh sát mà.
Trần Đăng Dương
Anh từ chức rồi.
Hùng im bặt. Một lúc lâu sau
Lê Quang Hùng
Vì em à?//hắn hỏi khẽ//
Trần Đăng Dương
Ừ.
Lê Quang Hùng
Anh điên à?
Dương không trả lời. Hắn cúi xuống, đặt tay lên đầu gối Hùng.
Trần Đăng Dương
Anh mệt vì phải lựa chọn giữa em và công lý. Nên anh vứt công lý đi.
Hùng ngửa đầu cười khanh khách. Rồi đột ngột nghiêng người, áp má vào lòng bàn tay Dương, mắt nhắm nghiền.
Lê Quang Hùng
Dẫn em về vườn hoa được không?
Dương rút tay lại. Nhìn quanh.
Bảo vệ không để ý. Cửa sau không khóa. Hôm nay có một khoảng trống. Và hắn, vốn là cảnh sát, biết rõ hệ thống giám sát của nơi này yếu ở đâu.
Hắn không nói gì.
Nhưng tối hôm đó, vào lúc 11 giờ 46 phút, bệnh nhân số 17 biến mất khỏi giường. Không một tiếng động. Không một vết máu.
Hắn đứng giữa vườn hoa, dưới ánh đèn vàng ố mờ mờ từ nhà gỗ hắt ra.
Chân trần, áo mỏng, gấu bông lủng lẳng trên tay. Hùng quay người lại khi nghe tiếng cửa gỗ mở.
Dương đứng đó, không nói.
Lê Quang Hùng
Anh dẫn em về nhà.
Trần Đăng Dương
Không.
Lê Quang Hùng
Thế gọi là gì?
Trần Đăng Dương
Anh dẫn em về nơi không ai biết đúng sai nữa.
Hùng nhấc một cành hoa, nhìn nó như thể nó sống.
Lê Quang Hùng
Vậy… ở đây, em có được yêu anh không?
Trần Đăng Dương
Chỉ cần em đừng tỉnh lại.//Dương tiến đến. Rất chậm.Hắn quỳ một chân xuống trước Hùng, chạm môi vào mu bàn tay hắn, nhẹ như chạm vào vết sẹo cũ//
Comments
Hùng đã cáu
quá xuất sắc!!!
2025-06-22
1