_02_

“Sao rồi anh? Anh có thu hoạch gì không?”

“Đi, chúng ta đến chùa Phụng Sự tìm sư phụ thần thông quảng đại của thằng khốn Khắc Khải đó”

La Thần cùng đồng nghiệp đến tận cửa chùa để tìm. Nhưng đúng lúc vị sư phụ kia đang tụng kinh siêu độ nên phải chờ.

“Trong hai vị, ai là sếp La ạ?”

Một chú tiểu đi tới hỏi. La Thần huých vai đồng nghiệp, cậu liền nhận bản thân là La Thần. Nhưng chú tiểu không nói gì tiếp, mắt chỉ dán chặt vào La Thần. Cuối cùng hắn phải tự đứng ra thừa nhận.

“Nếu đã biết là tôi rồi thì việc gì phải hỏi nữa”

Chú tiểu cười rồi đưa tay ra, “Mời thí chủ cùng tiểu tăng đến sân trong ạ”

La Thần đi cùng chú tiểu đến sân trong thì được dặn chờ ở đây. Hắn đã sớm nghe danh thầy pháp Trần Nhật Đăng từ lâu, cả thành phố này đều tôn sùng cậu, nhưng không ngờ muốn tìm gặp cũng khó khăn thế này, phải chờ hơn cả tiếng đồng hồ ở sân trước, rồi lại chờ thêm cả tiếng đồng hồ ở sân trong. Kiên nhẫn trong đời xem như tiêu hết.

“Mẹ nó chỉ là thằng nhóc thôi mà! Nay không gặp thì mai gặp!”

Vừa xoay người thì lại thấy có người đi tới. Người kia mặc đồ lam, trên tay là chuỗi tràng hạt. Nhìn giống người tu hành nhưng lại có điểm gì đó không giống, La Thần vừa gặp đã không có thiện cảm. Vì một người cốt cách như ngọc, cao cao tại thượng như thế kia, gương mặt trắng trẻo mịn màng hiền dịu và phúc hậu, nhưng lại làm việc cho Khắc Khải thì tay cũng đã nhuốm đầy máu tươi.

“Cậu là Trần Nhật Đăng đúng không?”

“Phải. Sếp La đến tìm tôi mà không biết tôi là ai sao?"

“Tôi đến hỏi cậu vài chuyện. Hôm qua từ lúc 14 giờ đến 20 giờ cậu đã làm gì, đi đâu, với ai.”

“Tôi đến khu xưởng bỏ hoang ở phía tây thành, tụng kinh siêu độ, sau đó về chùa.”

Lần đầu đi lấy lời khai lại dễ dàng như thế, chỉ thiếu bước nhận tội thôi. La Thần lập tức rơi vào thế phòng bị, vì đối diện với những kẻ càng điềm tĩnh, hắn lại càng nóng vội.

“Làm sao cậu biết ở đó có người chết mà đến tụng kinh?”

“Linh hồn đưa đường dẫn lối. Tôi nói vậy, sếp La có tin không?”

“Không.”

“Nhưng là thật đó. Không tin thì anh tự nhìn đi.”

Nhật Đăng hất cằm về phía sau La Thần. Hắn vừa xoay người nhìn lại đã nhìn thấy A Hầu trừng mắt nhìn hắn, tròng mắt một màu đen bao trùm như màn đêm, nhưng không có phần thân mà chỉ có cái đầu lơ lửng. Hắn vội quay lại nhìn Nhật Đăng, rồi xoay người lại nhìn A Hầu thêm một lần nữa. Nhưng A Hầu vẫn đứng đó.

“Chuyện này!?”

“Sếp La, trên đời này ai cũng có thể lừa anh, nhưng tôi chưa từng lừa anh, cũng sẽ không bao giờ lừa anh.”

“Làm sao tôi tin được cậu chứ! Ở đây giả ma giả quỷ! Cậu bày trò đúng không!?!”

Nhật Đăng thở dài, nắm lấy cánh tay La Thần kéo về phía sau mình. Cậu đối diện với A Hầu, niệm kinh chú gì đó một lúc thì A Hầu bỏ đi.

“Sếp La, người đàn ông đó chết không nhắm mắt, mong anh có thể giúp anh ta tìm ra hung thủ thật sự. Nếu anh cần giúp đỡ, tôi sẽ hết mình giúp đỡ.”

“Nhìn cậu không giống người xấu, sao lại làm việc cho Khắc Khải vậy? Hắn làm đủ thứ chuyện ác trên đời, không phải cậu không biết.”

“Tôi không biết Khắc Khải gì đó là ai. Tôi chỉ biết tụng kinh siêu độ, an ủi những vong linh vừa mới ra đi mà thôi.”

“Giả vờ giả vịt.”

La Thần bị dọa một phen hú vía, suýt chút lung lay về lập trường duy vật nên chẳng muốn ở lại chùa này một chút nào. Vừa quay lưng bỏ đi thì lại bị Nhật Đăng lên tiếng giữ chân.

“Sếp La, ấn đường của anh tối lắm, hôm nay dừng đèn đỏ dù bị xe phía sau bóp còi cũng đừng di chuyển nhé”

“Lại nói năng xàm xí”

Hắn bỏ đi không thèm quan tâm lời của Nhật Đăng.

Dù nói là không để tâm, nhưng từ chùa về cảnh cục không hề bị vướng đèn đỏ thì La Thần lại khẩy cười.

“Chỉ biết giả ma giả quỷ, mê tín dị đoan, lừa gạt người khác!”

“Anh chửi gì ghê vậy”

“Thì cái tên Nhật Đăng thầy Đăng gì đó chứ còn ai vào đây nữa.”

“Thôi bớt giận đi, người ta là người tu hành, anh đừng nặng lời quá. À chờ chút, em có điện thoại, mẹ em gọi.”

Nhật Tư tấp xe vào lề, nghe điện thoại xong rồi mới lái đi tiếp. Vì tay lái của Nhật Tư còn yếu, nên không dám vừa lái xe vừa nghe điện thoại.

“Ui phía trước kẹt xe rồi”

“Rẽ phải, đi đường vòng đi”

“Ok anh”

Vừa rẽ phải, đi chưa đến 500 mét đã vướng phải đèn đỏ. Nhưng đèn đỏ đếm ngược 99 giây xong vẫn không chuyển xanh, cũng không tiếp tục đếm số. Xe phía sau đã bóp còi inh ỏi, thậm chí còn hạ kính chửi bới om sòm.

“Đèn hỏng rồi, em cứ lái đi đi”

“Đâu có thấy biển báo đèn hỏng hay gì đâu anh”

Nhưng Nhật Tư là tay lái mới, nhất quyết phải chờ đúng đèn xanh mới lái đi. Xe phía sau không còn kiên nhẫn, đánh lái ra ngoài để vượt lên mặt.

“Thằng này không biết lái xe thì ở nhà đi! Ra đường ngáng chân người ta!”

Lúc đi ngang còn chửi rủa Nhật Tư, thấy cậu giơ thẻ ngành cảnh sát mới chịu im miệng phóng đi. Nhưng con xe kia vừa đi đến ngã tư đã bị chiếc container từ đâu lao tới như tên lửa, cán qua chiếc xe khiến người ngồi bên trong cũng bẹp dí.

“Ọe”

Toàn cảnh thu vào mắt Nhật Tư khiến cậu chịu không nổi mà nôn khan vài cái, nhìn sang La Thần chết lặng dường như còn sốc hơn mình.

“Anh có sao không anh?”

“......thầy Đăng đó, hình như giở trò gì đó với trái đất rồi”

“??????”

Xem như đúng người đúng thời điểm. Nhật Tư gắn còi báo lên nóc xe, đeo thẻ cảnh sát lên ngực áo rồi cùng La Thần đến kiểm tra tình hình nạn nhân. Lúc này cả hai mới trông thấy chiếc container mất lái này chính là nguyên nhân gây ra kẹt xe ở đoạn đường khi nãy, nó đã tông hai chiếc xe tải khác nhưng vẫn không thể dừng lại mà lao thẳng tới đây. Đến khi tông vào chiếc xe kia mới có thể dừng lại.

“Kỳ lạ. Hai chiếc xe tải không ngăn được nó, vậy mà một chiếc xe bốn chỗ lại có thể sao?”

“Áp dụng vật lý vào. Có gì đâu mà kỳ lạ. Từ lúc nó gây tai nạn ở trên kia thì tốc độ đã giảm rồi.”

La Thần giải thích rồi xoa thái dương. Cả hai tài xế được xác định tử vong tại chỗ, hắn xem giấy tờ tùy thân của tài xế container rồi đưa cho Nhật Tư.

“Phan Viễn Minh, 28 tuổi.”

La Thần không biết có phải do bị sốc hay không, nhưng đời làm pháp y đã trăm lần mổ xẻ, không chỉ bị chút cảnh tượng tai nạn giao thông mà thơ thẩn suốt cả ngày. Chỉ là trong đầu hắn vẫn quanh quẩn những lời kỳ lạ đó.

[Trên đời này ai cũng có thể lừa anh, nhưng tôi chưa từng lừa anh, cũng sẽ không bao giờ lừa anh.]

“Hình như cậu ta….thật sự không lừa mình”

Cùng lúc đó Nhật Đăng ở phòng riêng, tay cầm một con búp bê vải, miệng lẩm bẩm đọc chú rồi nhoẻn miệng cười.

“Phan Viễn Minh, 28 tuổi. Thu!”

Bóng đen từ ngoài cửa xông thẳng vào con búp bê như bị gọi từ nơi xa về. Con búp bê vải động đậy vài cái rồi lại nằm yên bất động. Cậu xoa đầu nó, đặt lại lên kệ tủ chất hơn cả trăm con búp bê.

“Chúng ta sẽ gặp lại thôi, sếp La”

Hot

Comments

Bún

Bún

đọc thấy tà ma ngoại đạoo vị trùi🫠🫠🫠

2025-06-18

0

Ry Ry

Ry Ry

tr dm mắc ói thiệc chứ

2025-06-29

0

Mỹ Ân

Mỹ Ân

giở trò với mình anh thì có á

2025-06-18

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play