(Fanfic)(JoongDunk) Nhuộm Máu Tơ Duyên
Sàn nhà toàn là máu cùng thịt vụn bê bết, vệt máu bắn lên tường tẩy mãi không sạch. Xa xa lại là vị sư thắp nén nhang cắm vào bát hương sứ thanh hoa.
“Thầy, lần này tôi phải làm gì bây giờ thầy”
“Nếu ông nghe lời tôi thì còn phải hỏi câu này sao?”
Dù đứng giữa căn phòng tối tăm chỉ hiu hắt nương nhờ ánh đèn cầy trên bàn thờ, nhưng cốt cách như ngọc như hoa khiến người kia tách biệt khỏi nơi này, như đóa sen giữa đầm bùn, cao quý và xa vời để không một ai chạm đến được.
“Tôi nóng tính thầy cũng biết mà. Thằng chó đó dám gài người tới bên cạnh tôi, băm xác nó ra là còn ít!”
“Khắc Khải!”
“Dạ xin lỗi thầy”
Người đàn ông râu quai nón kia gầm như hổ nhưng chỉ bị cậu gằn giọng một tiếng đã vội cụp đuôi như mèo. Vừa nhìn vào cũng biết địa vị cả hai.
“Nơi thờ bái linh thiêng, giết người chặt xác còn chưa đủ, còn dám lớn tiếng huênh hoang.”
“Tôi xin lỗi thầy”
“Ra ngoài đi”
“Nhưng mà”
“Tôi bảo ra ngoài.”
Khắc Khải là tên của người đàn ông kia. Gã phẩy phẩy tay gọi mấy người đàn ông cùng đi theo mình, trước khi đi vẫn tò mò quay đầu nhìn lại, thấy cậu ngồi trước bát hương sứ, mắt nhắm hờ, tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm bắt đầu tụng kinh.
“Là kinh siêu độ sao? Thầy ấy quả là người lương thiện”
Hai người đàn em đi cùng cũng gật gù cảm thán, trên mặt bộc lộ nét nể trọng từ trong đáy lòng rồi chầm chậm đóng cửa lại.
Tiếng cửa cạch nhẹ một tiếng, bên trọng căn phòng liền nổi gió lớn, vồ lấy ngọn đèn nhưng như thể không tài nào dập tắt được, liền lao tới muốn cắn nuốt người đang tụng kinh nhưng lại bị kim quang chặn lại không thể nào chạm tới được. Tiếng gào thét thê thảm vang lên quỷ dị và chói tai, nhưng cậu vẫn ngồi đó, vững như bàn thạch, hơn cả đao thương bất nhập, lại là kim thân hộ thể.
Luồng ánh sáng đó huyền ảo nhưng lại vô cùng rõ ràng, bao bọc lấy thân thể cậu khiến những cơn gió đen kịt kia muốn lao tới cũng không thể làm gì được.
Khắc Khải đứng bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong liền xông cửa muốn vào, nhưng xông kiểu nào cũng không được, vai đập vào cửa như muốn nát xương cũng không thể mở. Khi nãy rõ ràng không khóa, vậy mà bây giờ lại như cửa két sắt, dù có cậy cũng chẳng mở được.
Cậu niệm kinh suốt vài giờ liền, những tiếng hét chói tai thay thành tiếng khóc tức tưởi rồi thút thít như trẻ con. Đến khi kết thúc, cậu đặt một con búp bê bằng vải lên trước bát hương.
Cả căn phòng lặng gió, trả lại cảnh yên tĩnh cho màn đêm.
“Khắc Khải, vào đây”
Gã cao gần 2 mét nhưng nghe giọng người trong phòng gọi mình liền lon ton mở cửa đi vào như chú chó nhỏ. Vừa rồi cánh cửa nặng như bàn đá, tông thế nào cũng không khiến nó lung lay nhưng bây giờ chỉ lắc nhẹ tay nắm tròn, cửa đã mở ra như muốn sập xuống.
“Thu dọn tàn cuộc của ông đi. Tối ngủ sớm, sáng mai dẫn theo một người mệnh mộc cùng đi spa gội đầu.”
“Đi xông hơi được không thầy? Tại con không có tóc..”
“Xông hơi để xả xui à?”
“Dạ? À cái đó”
“Nếu tên đó hỏi ông như vậy thì sao?”
“Tên nào ạ?”
Cậu thở dài lắc đầu, dúi vào tay gã một voucher giảm giá của tiệm gội đầu, không nói thêm gì, lặng lẽ dọn bát hương vào túi vải rồi ra về. Việc hôm nay đến đây là xong.
Khắc Khải gọi thêm người đến dọn dẹp. Sau đó nghe lời của cậu, đúng tám giờ đã lên giường ngủ, thẳng cẳng ngủ một giấc đến 6 giờ sáng hôm sau, ăn điểm tâm rồi đi gội đầu.
“Đại ca, thầy Đăng nói sao thì mình phải nghe vậy sao? Không có tóc mà vẫn đi gội đầu, có kỳ lạ không vậy đại ca?”
“Gọi thầy thôi! Tao còn không dám gọi tên đấy thằng khốn này! Mày không biết đọc chữ à? Ở đây có ghi là bấm huyệt thư giãn này.”
Gã chỉ vào dòng chữ in trên voucher, đàn em liền gật gật đầu nghe theo. Hai người đến tiệm gội đầu, dùng gói bấm huyệt thư giãn.
Đúng lúc nhân viên đang mát-xa chân thì có tiếng nói từ người bên cạnh bắt chuyện cùng Khắc Khải.
“Anh Khải sáng sớm đã đi mát xa bấm huyệt rồi sao. Thư thả quá nhỉ. Xả xui hả?”
Gã hé mắt nhìn sang rồi lại nhắm mắt, xem như không nhìn thấy, nói thẳng ra là không muốn nhìn thấy.
“Sếp à, tôi cũng là công dân lương thiện đi kiếm tiền làm giàu cho đất nước mà, không lẽ không thể đi mát xa xả stress sao. Lẽ nào cấm người đầu trọc đi gội đầu sao”
“Không cấm, đương nhiên là không cấm rồi. Nhưng gội đầu thường gội buổi chiều, sao chiều qua anh Khải không gội luôn?”
“Tôi sợ trúng gió, cho nên muốn gội buổi sáng. Như vậy cũng không được sao?”
“Không có gì. Chỉ là sáng nay phát hiện xác của A Hầu, đàn em của anh đó, bị người ta chém giết còn chưa đủ, xác bị băm ra như khổ qua dồn thịt, ném ở khu nhà xưởng bị bỏ hoang. Pháp y khám nghiệm thời gian tử vong là 2 giờ chiều qua, đúng lúc đó lại không tìm thấy anh Khải đâu. Cho nên tôi tò mò thôi.”
“Sếp nói sao? A Hầu bị cái gì?”
“Diễn dở vãi”
“Diễn gì đâu mà diễn. Thằng đó đi biệt tăm mấy ngày nay rồi, tôi cũng đoán được nó gặp chuyện, nhưng không ngờ chết thảm như vậy. Sếp La cũng biết giang hồ thân bất do kỷ, vào thì dễ, ra thì khó. May mà tâm tôi hướng thiện, từ ngày tôi nương nhờ cửa chùa mới có thể cắt đứt với xã hội đen. Thằng Hầu thì không may mắn được như tôi. Chắc lại gây thù chuốc oán với người ta nên bị trả thù, chuyện nó làm sau lưng tôi, sao mà tôi quản được.”
Người kia nhìn không nói, nghe cũng nghe không nổi. Vở kịch này diễn quá dở nhưng lại chẳng thể nào hạ màn, chỉ có thể gượng ép xem tới cuối cùng.
“Nương nhờ cửa Phật. Nói dối không sợ bị Diêm Vương cắt lưỡi sao?”
“Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi. Sếp La đừng dọa người lương thiện như tôi mà.”
“Biết mà vẫn nói?”
“Vì tôi nói thật chứ có nói dối đâu.”
“Mẹ nó”
“Sếp La hôm nay cũng rảnh rỗi quá nhỉ, còn trong giờ làm việc lại chạy tới đây mát xa thư giãn, hưởng thụ tiền thuế của người dân lương thiện bọn tôi quá rồi”
Mở miệng ra là lương thiện này lương thiện nọ, làm người ta cứ tưởng kẻ đồ tể băm xác hôm qua là một ai khác chứ chẳng phải Khắc Khải.
“Anh Khải à, nể tình chỗ quen biết nên tôi nói anh nghe một chuyện nhé”
“Vâng, sếp La nói thì tôi xin dỏng tai lên nghe”
“Chiều qua có người đã nhìn thấy tiểu sư phụ của anh Khải xuất hiện gần khu nhà xưởng đó. Thời gian vừa khớp với thời gian tử vong của A Hầu, lại có nhân chứng nhìn thấy. Anh Khải xem tiểu sư phụ như cứu tinh hóa giải kiếp nạn, nếu tôi bóp chết cứu tinh của anh, có phải anh chạy đằng trời cũng không thể thoát không?”
“Sếp La đừng nói vậy, vạn lần không được nói vậy. Tôi thấy anh sát khí đằng đằng, ấn đường tối đen, e là có họa sát thân. Phải bình tĩnh lại, tu tâm dưỡng tính, nghe kinh Phật nhiều hơn mới được.”
Hắn không nhìn nổi dáng vẻ diễn kịch lộ liễu đến phát chán của Khắc Khải nữa, liền hậm hực ra về. Ngày hôm nay chẳng thu hoạch được gì, lại còn tốn tiền mát xa bấm huyệt.
Updated 42 Episodes
Comments