ga tàu 9¾

Cổng đá bắt đầu chuyển động. Từng viên gạch cũ kỹ tự xoay như những bánh răng khổng lồ, rồi mở ra một lối đi lấp lánh ánh sáng. Một thế giới hoàn toàn khác hiện ra trước mắt Quang Anh.Đó là Hẻm Xéo.Một con phố nhỏ lát đá, quanh co, đầy ắp cửa tiệm kỳ lạ: tiệm áo choàng bay phần phật trên móc gió, lồng cú kêu vang cả một góc phố, sách biết gầm gừ khi có người chạm vào, và mùi mực viết, kẹo bơ đủ màu, lửa phù thủy bay lượn trong không khí.Phép thuật len lỏi trong từng khe tường, từng tiếng cười, từng chiếc chổi lơ lửng trên không trung.Quang Anh đứng ngẩn người. Tim cậu đập mạnh. Mọi thứ nơi đây quá sống động, quá… đúng. Như thể cậu sinh ra để thuộc về nơi này.Và rồi, những ánh mắt bắt đầu ngoảnh lại. Người này huých người kia. Tiếng thì thầm rộ lên như cơn sóng lan nhanh. > “Phải rồi… là cậu bé đó...” “Quang Anh đấy hả? Người mà học viện gửi thư mười một năm liền…” “Thầy Gia Tuấn từng nhắc đến cậu ấy… cậu ấy đặc biệt lắm…”
Cậu rụt vai lại, lùi về phía sau. Nhưng cơn chú ý càng lúc càng rõ.Và rồi—một bóng người xuất hiện từ giữa dòng người.Cao, gầy, áo choàng tím thẫm viền vàng. Tóc hoa râm búi cao, ánh mắt sâu hun hút nhưng ấm áp.Ông bước thẳng về phía Quang Anh như thể không nhìn thấy ai khác.
Gia Tuấn
Gia Tuấn
Quang Anh...đúng là con rồi
Gia Tuấn
Gia Tuấn
con có muốn đi cùng ta không ?
Cậu còn chưa kịp trả lời.Câu hỏi của giáo sư Tuấn Kiệt vừa vang lên vẫn còn đọng lại trong đầu, khiến tim cậu thắt lại vì choáng ngợp.Mọi thứ đến quá nhanh. Những ánh mắt xung quanh, cái tên của chính mình được nhắc lên, và cả một vị giáo sư lừng danh đang đứng trước mặt—chờ đợi một câu nói từ cậu.Nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng, một bàn tay đã nhẹ đặt lên vai cậu.Người đưa thư của Học viện khẽ bước lên, đứng chắn một phần giữa cậu và giáo sư. Không thô bạo, không vội vàng, mà rất tự nhiên, như một tấm áo khoác được khoác lên khi trời chợt đổ mưa.Ông nghiêng đầu, gật nhẹ với giáo sư, động tác lịch sự và dứt khoát, như thể đã quen với tình huống này từ rất lâu.
Trường Sinh
Trường Sinh
giáo sư,xin thứ lỗi
Trường Sinh
Trường Sinh
xin giáo sư yên tâm..trò ấy vẫn còn nhỏ
Trường Sinh
Trường Sinh
để tôi dắt trò ấy đi chuẩn bị mọi thứ cần thiết đã
giáo sư cũng thu lại ánh nhìn khẽ gật đầu với người đưa thư
Gia Tuấn
Gia Tuấn
ta sẽ gặp lại con sớm thôi
cậu chỉ im lặng,nép sau lưng ông,vì cậu biết ông đang bảo vệ cậu
lúc này người đưa thư mới quay lại nhìn cậu,nhẹ giọng mà nói
Trường Sinh
Trường Sinh
đi nào,nhóc
Trường Sinh
Trường Sinh
phù thủy nào cũng sẽ có một cây đũa phép của đời mình
Trường Sinh
Trường Sinh
và cây đũa phép đó đã đợi con 11 năm nay và bây giờ nó vẫn đang đợi con
Quang Anh
Quang Anh
dạ vâng
cậu đi trên đường,mắt thì chăm chú vào những thứ được trưng bày,những chú cú biết nói rồi những quyển sách biết bay,cậu dường như đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới phép thuật này
Trường Sinh
Trường Sinh
à quên, trước khi tới cửa hàng đũa phép thì chúng ta phải tới ngân hàng
Quang Anh
Quang Anh
dạ vâng ạ
Corvus noctis– cái tên hiện ra to lớn và oai vệ giữa Hẻm Xéo như một pháo đài giữa lòng phố cổ. Bậc thang trắng dẫn lên cánh cửa sắt nặng nề, hai bên là những bức tượng yêu tinh nắm gươm, ánh mắt sắc lạnh như đang soi xét cả tâm hồn người bước vào.Quang Anh nuốt khan. Bàn tay cậu vô thức nắm chặt vạt áo. Nhưng người đưa thư chỉ nhướng mày và mỉm cười đầy trấn an, rồi đi trước.Cánh cửa ngân hàng mở ra không một tiếng động.Bên trong là một đại sảnh rộng lớn với sàn đá hoa cương sáng bóng đến mức phản chiếu cả những cột trụ bằng ngọc.Hàng dài những yêu tinh ngồi sau quầy, bận rộn ghi sổ, đếm vàng, và làm gì đó với những phong bì tự bay được.Quang Anh nhìn quanh, ngợp cả tầm mắt bởi sự choáng ngợp, vừa huy hoàng, vừa rợn người.Yêu tinh có dáng người nhỏ, gầy gò, ngón tay dài và cử động nhanh đến mức khó nhìn thấy rõ. Nhưng ánh mắt thì sắc như dao găm.Chúng quan sát từng cử động, từng hơi thở của khách hàng – kể cả cậu.Người đưa thư rút ra một chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc, khắc hình một con rồng uốn lượn, rồi đưa cho một yêu tinh đứng gần. Không lâu sau, cả hai được dẫn xuống sâu dưới lòng đất, bằng một cỗ xe đá chạy trên đường ray quanh co tối om.Gió rít từng cơn trong đường hầm như tiếng gầm gừ của những sinh vật ngủ quên.Tới trước cửa một hầm chứa, yêu tinh tra chìa khóa vào. Cánh cửa mở ra. Bên trong là những chồng vàng lấp lánh, những túi da rồng, và vài món đồ được phủ bằng vải nhung tím Quang Anh không thốt nên lời. Cậu đã từng nghĩ mình là đứa trẻ nghèo khổ nhất trên đời. Nhưng giờ, cậu đang đứng trước kho báu của chính gia đình mình.Một bí mật nữa lại vừa được hé lộ,Gia đình cậu là gia tộc có quyền lực đứng thứ 5 trong thế giới phù thủy
cậu vẫn chưa hết kinh ngạc trước đống tài sản mà ba mẹ cậu để lại và cậu bây giờ đã là người thừa kế tài sản hợp pháp của gia tộc
người đưa thư đi đến chỗ két sắt và lấy đi món đồ được bảo phủ bởi tấm vải tím
Rời khỏi ngân hàng yêu tinh, Quang Anh vẫn còn cảm giác gai lạnh ở gáy từ chuyến xe ngầm.Nhưng người đưa thư chẳng để cậu có thời gian thở dài. Họ tiếp tục băng qua con phố hẹp, dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ, tối và cũ đến mức có vẻ như đã tồn tại từ trước cả khi Hẻm Xéo được đặt tên.**Biển hiệu gỗ mờ nét, chữ mực mạ vàng đã bong tróc:"Đũa phép Corthalor – từ năm 382 trước Công nguyên.”Bên trong tối om. Ánh sáng len lỏi chỉ từ một khe cửa hẹp và vài cây nến chập chờn như thở nhẹ.Trên tường, hàng ngàn chiếc hộp đũa phép chồng cao tới tận trần, xiêu vẹo, rì rầm như chúng thì thầm với nhau.Không có tiếng chào đón. Không có chuông kêu.Nhưng cậu biết, ai đó – hoặc thứ gì đó – đã biết cậu vừa bước vào.Người đưa thư không đi sâu vào trong. Ông chỉ đặt tay lên lưng Quang Anh, đẩy nhẹ.Cậu rón rén bước lên phía trước.Mỗi bước chân là một tiếng gỗ kẽo kẹt, mỗi hơi thở như quấy rầy giấc ngủ cổ xưa của hàng trăm đời phép thuật.Và rồi, từ phía sau kệ gỗ, một người đàn ông tóc trắng hiện ra.Gầy gò, đôi mắt trong như giếng cổ. Ông bước lại gần, không ồn ào, chỉ đơn giản như thể ông đã biết Quang Anh sẽ tới vào ngày hôm nay, giờ này, khoảnh khắc này.Không ai nói lời nào. Ông đưa tay lên giá, rút ra một hộp nhỏ.Chiếc đũa đầu tiên được đưa tới tay cậu – dài, thanh mảnh, ánh gỗ nhạt nhẹ như dải khói mỏng.Quang Anh cầm lấy. Một cơn gió nhẹ lướt qua. Không có gì xảy ra. Ông lắc đầu, lấy lại đũa, rồi đưa cái thứ hai. Rồi cái thứ ba. Cái thứ tư.Mỗi cây đũa chỉ vừa chạm vào tay cậu, đã lặng lẽ từ chối. Có cái bắn ra tia lửa loé lên rồi tắt. Có cái chỉ rung nhẹ rồi lặng đi như không còn phép.Cho đến khi…Ông dừng lại. Chạm tay vào một hộp đặt rất sâu trong góc.Rút ra, chậm rãi mở nắp.Chiếc đũa này đen nhánh, thân gỗ ánh tím, mảnh dẻ nhưng có hoa văn uốn lượn như khắc bằng lửa.Khi Quang Anh chạm tay vào—Một luồng sáng vàng như sấm lặng lan dọc theo cánh tay cậu.Không có nổ lớn, không có chấn động, chỉ là một cơn ấm áp lan tỏa như mặt trời đang mọc trong lòng ngực.Những chiếc hộp quanh cậu rung nhẹ. Một cơn gió thoảng qua khiến tóc cậu bay lên.Cả tiệm đũa phép – như đang cúi đầu chào đón.
Tuấn Kiệt
Tuấn Kiệt
đúng..đúng là nó rồi
Quang Anh
Quang Anh
là sao ạ ?
Tuấn Kiệt
Tuấn Kiệt
cây đũa phép này là dành cho con
Tuấn Kiệt
Tuấn Kiệt
trên thế giới này,chỉ có hai cây,một cây ở người đã làm ra vết sẹo ở trên trán của con
ông vừa nói vừa chỉ vào vết sẹo hình sấm sét ở trên trán của cậu
Tuấn Kiệt
Tuấn Kiệt
và cây còn lại là dành cho con
Quang Anh
Quang Anh
nhưng mà ông ơi
Quang Anh
Quang Anh
người làm ra vết sẹo trên trán con là ai ạ ?
cậu vừa nói vừa chạm nhẹ vào vết sẹo
Tuấn Kiệt
Tuấn Kiệt
một kẻ mà không ai dám nhắc tên
Tuấn Kiệt
Tuấn Kiệt
một phù thủy biến chất nhưng cũng đã làm nhiều chuyện vĩ đại
ông vừa nói dứt câu thì người đưa thư đã tới đón cậu
Người đưa thư đã trở lại. Ông vẫn trong bộ áo choàng cũ, dáng cao và im lặng, nhưng lần này không chỉ mang theo lá thư – mà mang cả một chiếc xe đẩy gỗ cọt kẹt phía sau. Tiếng bánh xe lăn trên mặt đá nghe không lớn, nhưng đủ để khiến Quang Anh sững lại giữa hiên nhà.Chiếc xe đẩy được chất đầy những vật dụng kỳ lạ: áo choàng học viện được gấp gọn, mấy cuốn sách dày cộm với gáy mạ vàng, một cái vạc đen nhánh bằng đồng, vài lọ mực xanh tím phát sáng mờ mờ, và một cây chổi dựng nép bên cạnh.Nhưng thứ thu hút ánh nhìn của Quang Anh nhất là chiếc lồng bằng đồng được phủ vải mỏng đặt ngay trên cùng.Và khi người đưa thư nhẹ nhàng kéo lớp vải ra—Một chú cú con hiện ra, đang rúc đầu vào cánh như vẫn chưa ngủ dậy.Bộ lông trắng muốt, lấm tấm vài vệt xám tro, đôi mắt tròn và vàng như hai đồng xu biết thở.Chú cú khẽ động đậy, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Quang Anh – không sợ hãi, không dò xét, mà như thể… đã biết cậu từ trước rất lâu rồi.Người đưa thư nhìn cậu, gật nhẹ và cất lời
Trường Sinh
Trường Sinh
đã tới lúc xuất phát rồi,nhóc con
Mọi thứ đã sẵn sàng. Và cậu, Quang Anh, cuối cùng cũng sắp được rời khỏi nơi không dành cho mình, để bước vào nơi cậu thật sự thuộc về.
khi đến ga tàu
Cổng ga đông nghịt người, hành khách chen chúc, tiếng loa thông báo lẫn trong tiếng bánh xe lăn trên nền đá cũ.Quang Anh bước đi sát bên người đưa thư, tay cầm chặt tấm vé được trao lúc sáng – tấm vé màu ngà, chữ đỏ uốn lượn như rồng bay, in nổi hàng chữ “Chuyến tàu đến Học viện Phép thuật – Lúc 11 giờ – Sân ga 9¾.”Cậu nhìn chằm chằm vào tấm vé.Giấy hơi ấm, mùi như tro gỗ và mực cũ. Nhưng điều khiến cậu hoang mang không phải là mùi hay chất liệu – mà là dòng chữ in trên đó.
Quang Anh
Quang Anh
sân ga 9¾ sao ?
Trường Sinh
Trường Sinh
giờ ta có việc phải đi trước
Trường Sinh
Trường Sinh
con tự đi một mình tới học viện nhé
nói xong ông cũng rời đi bỏ lại cậu ngơ ngác cầm tấm vé với địa chỉ mơ hồ,cậu ngơ ngác đi tìm sân ga đúng như trong tấm vé nhưng không tìm thấy
khi cậu quyết định đi hỏi bác bảo vệ thì câu trả lời cậu nhận được là
Quang Anh
Quang Anh
dạ bác ơi
Quang Anh
Quang Anh
cho con hỏi,sân ga 9¾ nằm ở đâu ạ
bác bảo vệ
bác bảo vệ
cậu bé này đang đùa với chú đấy à
bác bảo vệ
bác bảo vệ
làm gì có ga tàu nào là 9¾
Quang Anh
Quang Anh
dạ vâng ạ
trong lúc cậu đang rối bời vì ga tàu 9¾ thì cậu gặp được một gia đình cũng đang đi tới ga tàu 9¾
mẹ Thành An
mẹ Thành An
cậu bé
mẹ Thành An
mẹ Thành An
có vẻ như con đang tìm ga tàu 9¾ đúng không ?
Quang Anh
Quang Anh
dạ đúng rồi ạ
mẹ Thành An
mẹ Thành An
an à
Quang Anh giật mình quay lại. Trước mặt cậu là một cậu bé khác trạc tuổi, tóc hơi rối, tay đẩy một xe hành lý to đùng không kém cậu. Trên xe có một con mèo mun đang lim dim nằm ngủ trên đống áo choàng. Bên cạnh cậu bé là một người phụ nữ dịu dàng, mái tóc uốn xoăn, và hai đứa nhỏ hơn chạy tung tăng sau lưng. Gia đình ấy không có gì kỳ lạ – trông rất đời thường, nhưng lại có gì đó rất khác. Họ giống như… thuộc về thế giới mà Quang Anh vẫn chưa dám tin là thật.Người phụ nữ mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt bà đủ ấm để khiến đôi vai Quang Anh thả lỏng đôi chút.Bà liếc qua lồng cú trên tay cậu rồi quay sang đứa con trai
mẹ Thành An
mẹ Thành An
chỉ bạn cách vào ga đi con
Thành An
Thành An
dạ mẹ
Thành An
Thành An
dễ lắm,cậu chỉ cần chạy vào tường thôi
Quang Anh
Quang Anh
chạy vào..tường ?
Thành An
Thành An
để tớ làm mẫu trước nhé
Thành An nhắm mắt đẩy hành lý tông vào tường,thật kỳ lạ là không có một tiếng va chạm hay gì cả và hơn hết là Thành An đã ...biến mất
người phụ nữ nhẹ nhàng nhìn cậu rồi gật đầu động viện cậu, không hối thúc không vội vàng
mẹ Thành An
mẹ Thành An
con không cần sợ,cứ thử đi
mẹ Thành An
mẹ Thành An
lần đầu ai cũng phải vậy thôi
sau khi nghe được lời động viên đầy ấm áp của người phụ nữ cậu cũng làm theo như Thành An,nhắm mắt,1..2..3 cậu tự đếm nhẩm trong miệng sau 3 tiếng đếm đó cậu thật sự đã đi được vào bên trong tường và nhìn thấy ga tàu 9¾

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play