Học Viện Phép Thuật [CapRhy]

Học Viện Phép Thuật [CapRhy]

Thư mời

Vào một đêm tối trời, khi cả thế giới phù thủy đang thì thầm về một sự kiện chấn động, một giáo sư từ Học viện Phù thủy xuất hiện trong màn sương dày đặc trước cánh cổng cũ kỹ của một ngôi nhà bình thường. Trên tay ông là một đứa bé sơ sinh – gương mặt còn đỏ hây, đôi mắt khép hờ như đang ngủ yên giữa một thế giới chưa kịp chào đón. Đứa bé ấy là cậu-Quang Anh. Không tiếng khóc, không một lời giải thích, chỉ có một tờ thư ngắn đặt kèm bên cạnh, nói rằng đứa trẻ này cần được lớn lên nơi an toàn, xa khỏi phép thuật và những nguy hiểm đang rình rập. Cậu được để lại trước cửa nhà của người dì – người thân duy nhất còn lại trong dòng họ. Và kể từ đêm đó, số phận cậu đã âm thầm bước sang một chương hoàn toàn mới, nơi quá khứ bị giấu kín và tương lai thì chưa một ai dám đoán trước.
Thời gian cứ thế trôi qua. Những năm tháng dần lặng lẽ chất chồng như lớp bụi phủ trên cuốn sách cũ bị cất giấu sau cùng của một giá sách dài. Cậu lớn lên trong sự thờ ơ lạnh nhạt của những người thân chẳng thật lòng, sống như một chiếc bóng lặng lẽ trong ngôi nhà không thuộc về mình.Nơi cậu ngủ là một căn hầm tồi tàn nằm dưới gầm cầu thang – trần thấp, vách tường ẩm mốc và chỉ vừa đủ để một người nhỏ thó nằm co mình. Mỗi sáng, âm thanh đầu tiên cậu nghe được là tiếng chân rầm rập của ai đó bước trên những bậc gỗ phía trên đầu, như thể cả thế giới đang giẫm lên sự tồn tại của cậu Sáng hôm đó cũng vậy. Cậu giật mình tỉnh giấc bởi tiếng la hét đầy phấn khích vọng từ trên nhà. Là sinh nhật của em họ cậu – một đứa trẻ được nuông chiều đến mức ích kỷ, được yêu thương bằng tất cả những gì cậu chưa từng có. Trong khi những món quà to đùng chất đầy phòng khách và tiếng cười vang khắp nơi, cậu lặng lẽ mở cánh cửa hẹp dẫn ra ngoài,công việc mỗi sáng của cậu là làm đồ ăn sáng cho cả nhà.Cậu không khóc. Cậu đã quen rồi. Nhưng ở đâu đó sâu trong lồng ngực nhỏ bé ấy, một điều gì đó đang âm ỉ chuyển mình—một điều mà chính cậu cũng chưa từng hiểu rõ.
Buổi sáng hôm ấy, sau bữa ăn vội vàng và những lời sai bảo chẳng mấy thiện ý, cậu bất ngờ được gọi đi cùng gia đình đến sở thú – một chuyện hiếm hoi, bởi thông thường cậu sẽ bị nhốt lại ở nhà để lau dọn từng góc bếp. Nhưng hôm nay là sinh nhật em họ, và ba mẹ nó muốn ai cũng có mặt để chứng kiến “một ngày đặc biệt dành cho một đứa trẻ đặc biệt.” Chiếc xe lăn bánh, tiếng nói cười rộn rã đầy ắp ghế trước, còn cậu thì ngồi co mình ở hàng ghế sau, lặng lẽ áp trán vào cửa kính. Những cây cọ bên đường cứ lùi dần trong mắt cậu như thể thời gian cũng đang cố chạy trốn khỏi một điều gì đó chưa thành hình. Sở thú đông đúc và náo nhiệt. Tiếng trẻ con cười vang, tiếng chim hót lẫn trong tiếng rít của bầy khỉ nhảy nhót. Cậu đi sau cả nhóm, không ai thèm để ý đến cậu. Nhưng cậu chẳng lấy làm phiền. Cậu thích ngắm nhìn mọi thứ theo cách của riêng mình – lặng lẽ, và thật chậm. Khi cả gia đình dừng lại trước một chuồng kính lớn chứa một con trăn dài hàng mét, em họ cậu ép sát mặt vào lớp kính, giễu cợt và gõ mạnh như đang đùa cợt với món đồ chơi. Cậu thì chỉ đứng từ xa, ánh mắt giao với đôi mắt âm u của con vật bên trong. Một thoáng... như thể cả hai đang hiểu nhau. Con trăn ngẩng đầu, chớp mắt… và rồi kính biến mất. Không tiếng nứt vỡ, không báo hiệu. Chỉ là... biến mất. Tiếng hét chói lói vang lên khi con trăn trườn ra khỏi chuồng, bỏ lại cả một đám đông hoảng loạn và một câu nói rõ mồn một, như được thì thầm bên tai cậu: "Cảm ơn..." Cậu đứng đó, chết lặng. Không phải vì sợ. Mà vì lần đầu tiên trong đời, có thứ gì đó kỳ lạ xảy ra—và cậu cảm thấy… dễ chịu
Sau một ngày dài ồn ào và mệt mỏi ở sở thú, cả gia đình trở về nhà với tâm trạng trái ngược: em họ cậu thì vừa khóc vừa la om sòm vì "suýt bị trăn nuốt", còn ba mẹ nó thì giận dữ đổ hết lỗi lên cậu. Không ai hỏi tại sao kính chuồng trăn lại biến mất, cũng không ai để ý đến ánh mắt ngơ ngác nhưng đầy hoài nghi của cậu.Đêm buông xuống. Căn nhà trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Cậu nằm co trong căn hầm nhỏ dưới cầu thang, vẫn chưa thể ngủ. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại ánh nhìn của con trăn... và tiếng thì thầm kỳ lạ kia.Sáng hôm sau, khi cậu đang chuẩn bị đi lấy báo như thường lệ, một điều khác lạ xảy ra. Có một lá thư lạ nằm trên thảm trước cửa – không phải đặt bởi bưu tá, mà như... vừa rơi từ trên không xuống.Cậu cúi xuống, nhặt lấy. Lá thư màu kem dày dặn, phong bì được niêm phong bằng sáp đỏ in hình biểu tượng của một học viện cổ kính hình một cây đũa phép bắt chéo với một cây lông vũ. Trên phong bì viết rõ ràng bằng mực xanh lá cây > Gửi đến: Cậu [Tên của cậu] Phòng dưới gầm cầu thang, Số [địa chỉ nhà], [thành phố của cậu]. Tay cậu run run. Tim đập mạnh. Một điều gì đó, rất khác thường... nhưng cũng rất đúng đắn. Như thể cả thế giới này cuối cùng cũng vừa nhớ ra rằng cậu—tồn tại
Cậu lùi vào trong, mở thư ra một cách cẩn thận như đang giữ một điều quý giá. Nhưng chưa kịp tháo lớp sáp, một tiếng hét vang lên:
em họ
em họ
mày đang làm gì đó
Em họ cậu lao đến, giật phắt lá thư khỏi tay và hét lên
em họ
em họ
ba mẹ ơi,nó nhận được thư gì mà có dấu đỏ luôn kìa !!
Chỉ giây sau, bà dì đã có mặt, mặt tái mét khi nhìn thấy con dấu. Bà giật mạnh lá thư, giọng hoảng loạn:
dì Quang Anh
dì Quang Anh
Không thể nào… cái thứ này… Không được!.Thư này không dành cho mày! Bọn họ đã sai rồi! Mày sẽ không đi đâu hết, mày sẽ ở lại đây như từ trước đến giờ. Mày sẽ không có cái thứ phù thủy điên rồ nào hết trong nhà này, nghe chưa?!
Nhưng bức thư đó chỉ là khởi đầu. Từ ngày hôm sau, thư đến như cơn mưa dai dẳng—mà không có cách nào ngăn được. Buổi sáng, ông dượng mở cửa lấy báo—một phong bì kem bay thẳng vào mặt ông. Buổi trưa, bà dì đang nấu ăn, vừa đập quả trứng vào chảo thì... một lá thư rơi tõm xuống bột bánh, khiến bà hét toáng lên. Còn buổi chiều, khi cả nhà lái xe đi làm, một con cú lượn sát kính chắn gió, thả thư đúng ngay cần gạt nước.Cậu nghe tiếng la hét suốt ngày. Cậu không dám cười, nhưng trong lòng… không kìm được thứ gì đó ấm áp đang nhen nhóm.Họ đóng kín từng khe cửa, bịt từng lỗ thông gió, nhét vải vào cả hộp thư.Nhưng vô ích.Thư chui từ lò sưởi ra. Rơi qua khe trần. Trượt dưới khe cửa sàn gỗ.Thậm chí có ngày, cậu phát hiện một phong bì nằm ngay trong… bát ngũ cốc của em họ mình. “Không! Không thêm cái thư nào nữa!!!” – ông dượng gào lên như phát điên, tóc dựng ngược khi phát hiện ba lá thư kẹt trong cuốn lịch treo tường.Cả nhà như điên loạn. Nhưng với cậu—mỗi lá thư là một lần trái tim rung lên. Thế giới này, rốt cuộc, đã không bỏ rơi cậu.
Cuối cùng, một buổi sáng chủ nhật, khi tất cả đều tưởng mọi thứ đã yên—thì điều kỳ lạ nhất đã xảy ra.Cậu đang ngồi co ro trong gầm cầu thang thì nghe tiếng “lách tách” rất nhỏ từ lò sưởi.Rồi một tiếng “bùm!” nhỏ vang lên.Chưa kịp hiểu chuyện gì, cậu đã thấy.TỪNG LÁ THƯ MỘT BẮN RA NHƯ PHÁO HOA. Từ khe lò sưởi, thư tuôn ra như thác đổ, từng phong bì sáp đỏ lấp lánh bay trong không khí, lướt qua đầu, chạm vào tường, rơi rào rào xuống sàn nhà như cơn bão giấy.Cậu giơ tay lên, cố bắt lấy một lá, nhưng bị bà dì kéo mạnh
“Chúng nó điên rồi! Chúng nó thực sự điên rồi!!!” – ông dì gào lên, vừa trượt ngã vừa cố đóng lò sưởi bằng… một tấm ván gỗ và búa.Nhưng lá thư vẫn xuyên qua từng khe nhỏ. Chúng chui ra từ giữa các viên gạch. Từ sau bức tranh treo tường. Thư bay vòng vòng khắp phòng như có phép thuật dẫn lối. Cậu đứng giữa cơn lốc kỳ lạ ấy, mái tóc rối tung, đôi mắt mở lớn. Trong lòng, có gì đó vỡ òa. Thế giới kia đang cố tìm cậu. Và lần Và thế là họ bỏ trốn. Một căn nhà tồi tàn, xiêu vẹo nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa biển xám. Cơn mưa gió bủa vây, những con sóng đập vào vách đá như muốn nuốt chửng nơi này. Bên trong, căn phòng ẩm mốc, lạnh lẽo. Không điện. Không giường ấm. Chỉ có vài tấm chăn mỏng và tiếng rít rít của gió len qua kẽ cửa.Cậu nằm co lại trên sàn, đếm từng giây cho đến khi sang sinh nhật mình. Chẳng ai chúc mừng. Chẳng ai nhớ. Cậu chỉ thì thầm trong lòng: “Chúc mừng sinh nhật.” Và rồi… đúng lúc kim đồng hồ chỉ đúng nửa đêm. “ẦM! ẦM! ẦM!” Tiếng gõ cửa. Mạnh như sấm. Khiến cả căn nhà rung lên. Một bóng người cao lớn đang đứng ngoài cửa. Che mặt bởi chiếc mũ trùm, chiếc áo choàng ướt đẫm gió mưa.Nhưng giọng nói thì vang lên rõ ràng, trầm ấm…
Trường Sinh
Trường Sinh
có ai ở nhà không ? tôi tới để đưa thư mời cho cậu bé ấy
Hot

Comments

Methane(CH4)

Methane(CH4)

hỏ này chuyên văn

2025-07-22

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play