Đường đi đến nhà gỗ thật gần mà cũng thật xa. Vết chân giẫm lên tuyết hòa cùng vệt máu chảy tạo thành cảnh tượng kì dị.
Ta thở phì phò từng hơi, những hơi thở hóa thành khói bay vào hư không. Cảm giác kéo lê thân xác này của nàng ta thật nặng nề. Chốc chốc lại phải dừng một chút, thuận tiện quan sát địa hình xung quanh.
Nơi này hẳn là một thung lũng, tuyết phủ dày trên mọi ngõ ngách. Trên đỉnh núi cao cao, những áng mây nặng nề trôi qua, khung cảnh đìu hiu, dường như chẳng có sinh vật sống nào cả.
Mỗi bước chân ta đặt lên vùng đất này, lại là một lần cảm nhận được dao động khí tức kì dị, dù nó rất khẽ.
Khí tức mạnh mẽ đầy uy áp đó, chính là thứ ta từng cảm nhận được từ Hủy Diệt chi thần. Lẽ nào, nơi này còn tồn tại một vị thần khác ư?
Ta quay đầu, hướng mắt về phía thân xác đang nằm yên của Khổng Yên. Nếu thế, vậy để cô ta ở lại đây, nhận truyền thừa của thần. Sau đó quay lại giết là xong, đúng chứ?
[Ting! Kí chủ không được phép làm thế, tuy dưới đây là Phong Thần chi mộ, nhưng chỉ khi cô ta thu thập được chìa khóa mở cửa mộ mới có thể hoàn toàn tiếp nhận thần vị.]
Giọng nói cổ quái đó lần nữa vang lên, chặt đứt dòng suy nghĩ của ta. Ta rũ mắt, nhưng vẻ toan tính trong đáy mắt vẫn không mất đi.
Nếu đã không thể giết trực diện, vậy thì chi bằng trở thành đồng minh tạm thời, giúp cô ta một tay trên đường tìm thần vị. Sau khi cô ta sắp hoàn thành, đâm một nhát là xong việc!
Sau một hồi mỏi mệt, ta cuối cùng cũng đem Khổng Yên vào trong căn nhà gỗ đó. Sau đó, quăng một cách mạnh bạo lên giường như thể trút bỏ gánh nặng.
Một tiếng động lớn vang ra, cơ thể Khổng Yên va chạm mạnh với lớp ván gỗ. Mi mắt run run, không biết là do đau hay sắp tỉnh lại.
Còn ta theo chỉ dẫn của hệ thống, bắt tay vào việc đun nước, sắc thuốc, thay đồ và băng bó vết thương cho Khổng Yên.
Làm xong mọi việc, ta dựa người vào cửa, thở phì phò. Quả thật là mệt chết ta rồi!
[Ting! Đã tải nội dung cốt truyện hoàn tất. Mong ký chủ xem xét cẩn thận và đưa ra lựa chọn phù hợp.]
Tiếp sau âm thanh của hệ thống, một cảnh tượng kì quái hiện giữa không trung.
Ta thấy Khổng Yên với vẻ ngoài cao quý của một công chúa Khổng Tước tộc. Yêu giới hỗn loạn, cô ta chạy trốn truy sát, cuối cùng ngã xuống vực.
Và ta đã bắt gặp hình ảnh của bản thân lúc này. Chỉ khác là, kẻ đó tận tâm tận sức cứu chữa Khổng Yên.
Nhưng chỉ vì một câu: “Ta muốn ăn Băng La quả.” của Khổng Yên, “ta” đã dốc sức đi tìm về, rồi chết đi vì trúng phải lời nguyền được gieo bên trong Băng La quả.
Khổng Yên rơi vài giọt nước mắt, thân xác “ta” bấy giờ tan vào hư vô - bởi vì bản thể ta là Tuyết Yêu - tinh linh được tạo ra từ tuyết - kẻ đi lạc và bất đắc dĩ trở thành thủ mộ giả Phong thần chi mộ.
Sau đó, ta mới biết trong bí thư của Khổng Tước tộc, có ghi chép về điểm huyền diệu của Băng La quả. Nó đối với yêu thú là vật đại bổ, nhưng là thứ độc chết tinh linh, linh hồn tiêu tán.
Vậy mà cô ta không nói! Vậy mà “ta” ngu ngốc không biết, một lòng thiện lành cứu Khổng Yên, cuối cùng mất cả mạng nhỏ.
Khổng Yên sống ẩn nhẫn trong Băng Hà cốc mười năm trời, tìm mọi cách để thoát ra ngoài. Cuối cùng, thời hạn mở cốc đã đến, cô ta thoát ra ngoài, còn “ta”... hồn phi phách tán.
Sau, Khổng Yên gặp được Phượng Tề - thiếu chủ Phượng Hoàng tộc. Họ đồng hành, cùng đến mọi nơi, tìm được thần vị truyền thừa, thành công thành Thần rồi tổ chức hôn lễ.
Một kết thúc hạnh phúc nhỉ? Nhưng đó là với kẻ sống sót. Còn Tuyết Yêu thì không.
Ta cười khẩy khi cảnh tượng đó vừa tắt. Vậy, trong Yêu giới rộng lớn đó còn có ai nhớ đến “ta” - một Tuyết Yêu bé nhỏ đã mất mạng chỉ vì thỏa mãn một chút vị giác của nữ chính?
Họ không nhớ, đến cả kẻ thụ hưởng điều đó cũng chẳng nhớ. Nhưng ta thì nhớ rồi, chính Tuyết Yêu vô danh này, sẽ đoạt lấy những điều mà Khổng Yên đáng lẽ phải có.
Khổng Tước tộc, Yêu giới và cả thần vị truyền thừa!
Ta ngoảnh đầu lại, xem xét tình trạng hiện tại của cô ta. Hơi thở của Khổng Yên đã ổn định lại, mi mắt cong vút dần động đậy, đôi đồng tử màu xanh dương pha lẫn xanh lục dần mở ra.
“Nơi này... là đâu thế?”
Giọng Khổng Yên yếu ớt vang lên, mang theo một sự nhu hòa khiến người ta nghe mà phải xiêu lòng.
Ta ngồi bật dậy, từ vẻ mệt lả ban đầu chuyển sang gương mặt tươi cười, ánh mắt đầy thiện ý mà tiến đến cạnh cô ta.
Ta đỡ cô ấy dậy từ từ, giọng dịu dàng bảo:
“Đừng vội. Vết thương của ngươi ta vừa băng bó, nếu động đậy lại rách thì sao?”
Khổng Yên nhìn ta với ánh mắt cảnh giác, linh khí vờn quanh nhưng sau đó liền chuyển sang vẻ nhu hòa. Cô ta nhoẻn miệng cười nhẹ, nói:
“Đa tạ. Không biết ngươi là ai? Nơi này là đâu? Chỉ cần ta có thể an toàn trở về mẫu tộc, nhất định sẽ đền đáp xứng đáng.”
Xứng đáng? Một vài giọt nước mắt cá sấu có thể đổi một mạng sao?
Tuy trong lòng đầy mỉa mai, nhưng tay ta liền lấy bát thuốc vừa sắc còn ấm cho cô ta, nói:
“Nè, mau uống đi, đây là thuốc mà ta mới nấu cho ngươi. Mặc dù hơi đắng, nhưng uống vài ngày là sẽ khỏi thôi.”
Khổng Yên ngăn hành động của ta lại, tự tay bưng lấy bát thuốc. Nàng ta dừng khoảng chừng vài giây, không vội uống mà tiếp tục hỏi han:
“Tộc ta từ xưa nay bị dị ứng với Phong Tuyết hoa. Không biết ngươi có thể cho ta xem bã thuốc vừa sắc hay không?”
Phong Tuyết hoa? Khổng Tước tộc thật sự lắm chuyện như vậy sao? Nhưng trong kí ức, Khổng Yên cũng không hỏi nhiều như vậy. Không biết là thực sự dị ứng hay nàng ta đang cảnh giác.
Ta gật đầu đáp ứng, nhanh tay nhanh chân đi lấy bã thuốc vừa nãy cho cô ta, nói:
“Ngươi xem thử đi, cái nào là Phong Tuyết hoa? Ta sống trong thung lũng này mấy trăm năm, chưa từng ra ngoài nên cũng không biết đó là loại hoa gì.”
Khổng Yên xem qua một chút, một cách qua loa. Có lẽ, nếu bên trong thực sự có Phong Tuyết hoa, cô ta cũng chẳng quan tâm!
Mục đích của câu hỏi đó, xem chừng chỉ là muốn ta rời đi để cô ta được dịp quan sát mọi thứ thôi.
Suy nghĩ của ta đã đúng khi nhìn dấu vết quần áo và y phục bị di chuyển trên người cô ta. Một công chúa lại mang lòng đa nghi nặng như vậy ư?
Quả nhiên, không thể khinh thường vị truyền thừa giả của Phong thần được!
“Thế nào? Có Phong... cái gì mà Phong...”
Ta hỏi, nhưng sau đó lại giả vờ lắp bắp như một con ngốc khi chẳng thể nhớ nỗi cái tên ban nãy.
Khổng Yên nhìn ta, thu lại vẻ lạnh lùng khó gần ban nãy. Nàng ta cười nhẹ, ấm áp như tia nắng sớm.
“Là Phong Tuyết hoa.”
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó liền kéo ghế đến cạnh giường Khổng Yên, đôi mắt to tròn lấp lánh vẻ hiếu kỳ. Ta cất giọng tò mò:
“Ta là Tuyết Yêu, tinh linh tuyết. Nơi này là Băng Hà cốc. Còn ngươi? Ngươi từ đâu đến vậy? Ta nghe vị đại nhân đó nói, ngài đã tạo kết giới, nếu không phải kẻ được chọn sẽ không thể tới.”
Khổng Yên lắng nghe ta hỏi, nụ cười nhẹ vẫn giữ trên môi nhưng ánh mắt vẫn vương nét toan tính. Nàng đáp:
“Ta gọi Tước Yên, thuộc Tước tộc. Bị địch truy sát nên ngã xuống vực, vô tình đến được đây.”
Ồ, cô ta tự tạo tên giả à? Cảnh giác như vậy, chẳng lẽ sợ bị phát hiện thân phận Khổng Tước tộc nhân sao?
Ta vẫn giữ nguyên vẻ thích thú, tựa cằm lên cạnh giường, nghiêng đầu lắng tai nghe Khổng Yên nói. Giọng nói của nàng trong trẻo, ngân vang tựa như một bản thánh ca.
Dừng một chút, nàng lại hỏi:
“Ngươi nói... vị đại nhân đó và người được chọn là thế nào?”
Ta nghe thế, nhanh nhảu đáp:
“Ngươi biết Phong thần không?”
Khổng Yên trố mắt ngạc nhiên khi nghe đến cái tên này, nàng nhẹ gật đầu, không đáp. Nhưng dao động linh lực trên người cô ta đã loạn, đáy mắt cũng không giữ nỗi vẻ bình tĩnh như trước.
Ta cười nhẹ, như thể đã biết trước điều này sẽ xảy ra. Cô ta cũng có lòng tham, và điều đó sẽ biến cô ta thành một con cá, Phong thần là mồi nhử, còn ta... chính là ngư dân.
Updated 22 Episodes
Comments
kannxinhiu🎀🌷
Tg oiii, cho tớ gợi ý một chút theo quan điểm của tớ nhé, đừng dùng từ phì phò vì đây là miêu tả nó đang hơi kiểu sức mạnh này kia, tớ thấy không thích từ phì phò này lắm á
2025-06-27
0
Lạc Niên Thanh Ngạn
Không phải xuyên không nhưng lại có hệ thống hở au?
2025-06-21
0
beiu
Từ ngữ trau chuốt phết, dao động, linh lực,…. Thích cái đoạn nghiêng đầu, nó …. Ko biết diễn kiểu gì nhưng mà thích
2025-07-22
0