Ta rũ mắt, vẻ buồn bã và sầu thẳm hiện rõ trên gương mặt, trầm giọng nói:
“Năm đó, ta mải chơi, đuổi theo một con Băng Linh điệp. Cuối cùng lạc vào nơi này, bất đắc dĩ trở thành thủ mộ giả cho Phong thần.”
Khổng Yên im lặng lắng nghe. Cô ta chăm chú nhìn ta, như thể muốn xem đây là thật hay giả.
Ta biết, nhưng ta không phản ứng. Đã trở thành Tuyết Yêu, vậy phải diễn thật tốt vai diễn này, đúng chứ?
Sau một thoáng u buồn, ta chợt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khổng Yên. Cô ta vội vã rút tay lại nhưng bị ta nắm chặt lấy. Ta hướng mắt đầy vui vẻ nhìn về nàng ta rồi nói tiếp:
“Nhưng bây giờ ngươi đến rồi! Hai ta trở thành thủ mộ giả cho Phong thần, ta cũng không còn cô đơn nữa. Yên Yên, ngươi ở lại với ta nhé, được không?”
Giọng ta đầy khẩn thiết cầu xin, như thể Khổng Yên đối với ta cực kì quan trọng.
Vẻ mặt Khổng Yên tỏ ra có chút khó chịu nhưng sau đó liền nhanh chóng thay đổi bộ mặt khác, vui vẻ hơn.
“Tuyết Yêu, ngươi sống mấy trăm năm đều một mình. Quả thật rất đáng thương! Vậy chẳng lẽ... nơi này chưa từng có những thủ mộ giả đời trước sao?”
Khổng Yên hỏi ta, giọng dò xét nhưng gương mặt vẫn tỏ nét yêu thương. Bàn tay mịn màng của nàng khẽ vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay ta.
Ta nhìn nàng ta chăm chú với ánh mắt say mê, giọng đều đều đáp lời:
“Có. Nhưng vị đại nhân đó nói, bọn họ đã thoát ra được khi lối vào Phong thần chi mộ mở ra. Và cần phải tìm kẻ thế chỗ, tiếp tục bảo vệ giấc ngủ ngàn thu của Phong thần.”
“Vậy... lúc nào là thời điểm lối vào mở ra?”
Khổng Yên vừa nghe xong liền lập tức hỏi tiếp. Ánh mắt sốt sắng khi nhìn ta, móng tay nàng vô thức cắm sâu vào mu bàn tay của ta.
Ồ, thì ra nàng đang lo lắng. Thời gian chờ đợi hàng trăm năm mà Tuyết Yêu từng trải qua, công chúa Khổng Tước tộc như cô ta đợi không được.
Khổng Yên còn nhiều mối bận tâm, về tiền đồ bản thân, về Khổng Tước tộc, về Yêu giới.
“Ta... không biết.”
Giọng ta lí nhí, ánh mắt cúi xuống không dám đối diện với nàng ta. Một biểu hiện giả dối rõ nét như vậy, chỉ cần Khổng Yên không ngốc, ắt đã nhận ra.
Ta dường như đã cảm nhận được vẻ đăm chiêu và đa nghi mà ánh mắt nàng dành cho ta. Nàng ta có lẽ đã rõ rồi.
Dừng một chút, ta ngước nhìn nàng ta với đôi mắt ngấn nước, tay ta nắm chặt lấy tay nàng, giọng khẩn khoản cầu xin:
“Yên Yên, ở lại đây với ta được không? Ta thật sự rất chán ghét cuộc sống tẻ nhạt này!
Ta biết rất nhiều hoa đẹp, dược liệu bổ dưỡng ở đây. Chúng ta sống hạnh phúc cùng nhau rồi đợi đến ngày rời khỏi, nhé?”
Khổng Yên chợt khựng lại khi thấy nước sắp trào khỏi hốc mắt ta. Nàng dùng tay nhẹ lau đi nước mắt trên mặt ta, đôi bàn tay đó, vẫn lạnh như vậy. Ánh mắt dịu lại, cười nhẹ và nói:
“Được, ta ở lại với ngươi. Đợi đến lúc cửa mộ mở, chúng ta cùng nhau ra khỏi.”
Ta vui vẻ gật đầu, nụ cười tươi hiện rõ trên mặt.
Nhưng trong lòng ta biết rõ, Khổng Yên không nguyện ý với điều này. Nàng muốn tự mình tìm lối ra, và đó là lý do mà Tuyết Yêu chết khi cố hái Băng La quả.
Nhưng lần này, kẻ bị bỏ lại phía sau, chính là ngươi - nữ chính à!
Ọc ọc!
Tiếng bụng đói reo lên, phá hỏng bầu không khí ấm áp này. Ta nhìn chính bản thân rồi lại nhìn Khổng Yên, cười ngại ngùng mà nói:
“Ngại quá, từ nãy đến giờ mãi trò chuyện với ngươi, lại quên mất ngươi chưa ăn gì.”
Nói xong, ta vội đứng dậy, kéo ghế ra rồi bảo:
“Ta có nấu ít đồ ăn ở phía sau, để lấy đến cho ngươi.”
Bóng dáng ta nhanh chóng rời đi khỏi căn nhà gỗ, đi đến phòng bếp và múc một nồi canh đang bốc khói nghi ngút, nổi lềnh bềnh trên mặt nước là tràn đầy dược thảo.
Bên ngoài, từng đợt gió thét lạnh cắt da cắt thịt. Từng bông tuyết cứ nối tiếp nhau rơi xuống mặt đất, không biết bao giờ mới ngừng rơi.
Ta múc cho mình một bát, nàng một bát rồi đặt đến trước mặt Khổng Yên.
“Ăn đi, đây là canh mà ta vừa làm, bên trong có rất nhiều dược thảo. Ăn vào một bát, không những hết đói mà còn gia tăng thực lực. Rất tuyệt vời đó!”
Ta vừa nói, vừa múc một muỗng canh ấm nóng cho vào miệng. Vẻ mặt đầy thỏa mãn như thể ăn một món ngon. Linh khí xung quanh bản thân liền dao động, có vẻ đang tăng lên từng chút.
Khổng Yên nhìn ta ăn trước rồi mới dần húp vài ngụm canh. Sau khi ta ăn xong canh, ngó sang nàng ta chỉ mới ăn được nửa bát.
“Sao lại ăn nửa bát? Nó bổ dưỡng lắm đó!”
Ta nghiêng đầu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng mà hỏi.
“À, Tước tộc bọn ta dạ dày nhỏ, ăn ít như vậy là được rồi. Dù sao, ăn quá nhiều cũng không tốt.”
Khổng Yên dịu dàng đáp lời, tay nàng đặt bát xuống bàn. Linh khí xung quanh người dao động rất khẽ.
Ta gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rồi nhanh chân đi cất bát.
Lúc ta lần nữa bước vào nhà, đã thấy Khổng Yên đang vận linh lực, định tung chiêu. Ta vội vã chạy nhanh vào, nhanh chóng nói:
“Đừng cố, ngươi còn vết thương chưa lành. Lỡ như vận linh lực lại gây rách vết thương thì khổ!”
Ánh mắt Khổng Yên sắc lạnh khi nhìn ta, nhưng sau đó liền chuyển sang vẻ dịu dàng thường thấy, nói:
“Đa tạ ngươi, Tuyết Yêu. Bát canh đó thật là tiên đan diệu dược, mới ăn nửa bát mà ta đã cảm thấy vết thương gần như hồi phục. Ban nãy có chút nóng lòng muốn kiểm tra thực lực.”
Ta kéo ghế ngồi cạnh giường nàng, trầm giọng bảo:
“Thật ra... cho dù ngươi có hoàn toàn bình phục cũng không thể bộc lộ linh lực ra ngoài đâu.”
Khổng Yên nghe thế, ánh mắt lạnh đi vài phần, cất giọng hỏi:
“Ồ, vì sao lại thế?”
Ta thở dài, giọng buồn bã nói:
“Phong thần đặt cấm chú rồi. Trong Phong thần chi mộ, cho dù là Thần cũng không thể vận linh lực. Vì thế, ta và ngươi chỉ có thể từ từ gia tăng thực lực, đến lúc ra ngoài liền bộc phát.”
Khổng Yên nghe thế, khẽ gật đầu. Nhưng vẻ sắc lạnh và toan tính của nàng ta vẫn không giấu đi hoàn toàn.
Những ngày sau đó, Khổng Yên dần hồi phục, đã có thể tháo băng và đi lại bình thường.
Ta đưa cô ta đến những nơi trong kí ức mà ta từng cho là đẹp.
“Yên Yên, ta vừa đan một vòng hoa cho ngươi nè. Ngươi xem có đẹp không?”
“Yên Yên, ngươi xem cái quả này đi. Nó trong suốt như nước, hái xuống, ăn vào liền cảm thấy nóng hôi hổi luôn. Ngươi thử xem!”
“Yên Yên, ngươi muốn trèo cây không? Đây là đại thụ duy nhất trong Băng Hà cốc không bị héo úa. Trèo lên đầu ngọn cây, có thể ngắm toàn bộ cốc.”
Những ngày qua, ta đã đóng tròn vai một Tuyết Yêu thiện lành, luôn cố gắng dành những thứ tốt nhất cho người bạn “hờ” này.
Nhưng Khổng Yên lại không như vậy. Đôi lúc, khi ta thức giấc lúc giữa đêm. Ta thấy cô ta đứng cạnh cửa sổ, hướng mắt về phía xa xăm như toan tính điều gì đó.
“Yên Yên, ngươi xem dòng suối này đi. Lấp lánh bảy sắc cầu vồng, chỉ cần uống nước suối này liền có thể đỡ tốn công tu luyện mấy chục năm.”
Nói xong, ta còn vốc một ngụm nước suối, uống vào. Linh khí dao động xung quanh ngày càng mãnh liệt hơn lúc trước.
“Nhưng mà... loại này không phải lúc nào cũng có. Ta đã phải đợi thật lâu mới tích đủ lượng nước này.”
Ta nói với giọng tiếc rẻ, tiện tay múc một gáo nước cho Khổng Yên.
“Thất Thải Thánh Linh tuyền...”
Ta nghe cô ta khẽ gọi một cái tên nào đó, ánh mắt trong phút chốc trở nên đăm chiêu. Nhưng khi hỏi lại, cô ta liền chối bỏ.
Nhưng ta đã thấy, tia tham lam hiện rõ nơi đáy mắt Khổng Yên. Tuy nhiên, cô ta đã giấu nó đi dưới dáng vẻ hiền hòa kia.
Updated 22 Episodes
Comments
Lạc Niên Thanh Ngạn
Cốt truyện mới lạ nha au
mới vào mấy chương đầu đã khiến người đọc sinh nhiều nghi vấn, mong au sớm ra chương mới để mình đoán tiếp")
2025-06-21
1
Nannie
dù mình không quen đọc motip này lắm nhưng cốt truyện mở đầu thật sự có chút gì đó rất cuốn, kiểu vừa ngột ngạt vừa bí ẩn
2025-06-27
0
Miu Đen Nguyễn
Thường thường mấy đứa hiền lành là mấy đứa nham hiểm nhất luôn ấy 😒
2025-06-20
0