[JSol Nicky] Có Anh

[JSol Nicky] Có Anh

#1. TS Media

-
Trời Sài Gòn cuối năm chẳng lạnh bao nhiêu, nhưng từng đợt gió lùa qua những dãy nhà cao tầng vẫn đủ khiến người ta co vai, kéo sát cổ áo. Trong căn phòng làm việc tầng hai mươi, Nguyễn Thái Sơn im lặng nhìn màn hình laptop, ánh sáng dịu vàng phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng.
Trên màn hình, không phải bảng số liệu hay kế hoạch dự án như thường lệ. Là một bức tranh. Một bức tranh giản dị, chỉ là những nét bút chì phác thảo, nhưng lại khiến trái tim anh xao động.
Một cậu bé đứng giữa đồng cỏ bát ngát, mặt ngẩng cao nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Trong đôi mắt cậu bé, hoài bão, khát vọng và cả nỗi đơn độc lan tràn. Bức tranh chẳng hề màu mè, thậm chí có phần thô ráp, nhưng từng đường nét lại chạm vào nơi sâu nhất trong lòng người xem.
Sơn không phải kẻ dễ động lòng nhưng bức tranh này...
Thái Sơn
Thái Sơn
Trần Phong Hào..
Anh lẩm nhẩm cái tên ở góc ký họa. Một họa sĩ trẻ, vô danh, gần như không tìm thấy thông tin gì ngoài một trang cá nhân nhỏ trên mạng. Sơn đã xem qua hết những bức tranh người đó đăng: đồng quê, phố xá, những đứa trẻ cười trong nắng, những người già ngồi tựa mái hiên. Tất cả đều có cái hồn khiến người ta không thể rời mắt.
Thái Sơn
Thái Sơn
Bảo Khang, sắp xếp cho tôi một cuộc gặp cậu Trần Phong Hào
Bảo Khang
Bảo Khang
Vâng thưa sếp
Chỉ ngay ngày hôm sau, tại một quán cà phê không quá sang trọng, không quá nổi bật ở lòng Sài Gòn
Hào đứng lặng trước cánh cửa kính lớn, mắt em hơi ngơ ngác, không hiểu vì sao CEO của một công ty truyền thông danh tiếng như TS Media lại tìm mình.
Bên trong, Thái Sơn đã ngồi chờ. Vẫn bộ vest xám tro cắt may tinh tế, vẫn ánh mắt sắc lạnh, thần thái điềm tĩnh khiến không gian như lặng xuống khi anh hiện diện.
Hào khẽ cúi đầu chào, ngồi đối diện, hai tay đan vào nhau, siết nhẹ.
Phong Hào
Phong Hào
Anh..tìm em có việc gì ạ?
Sơn nhìn Hào, đôi mắt anh, lần đầu tiên, không mang vẻ phán xét hay hờ hững thường thấy trong những buổi họp.
Thái Sơn
Thái Sơn
Tranh của em, tôi đã xem được
Thái Sơn
Thái Sơn
Tôi muốn mời em hợp tác, một dự án cộng đồng của công ty tôi
Thái Sơn
Thái Sơn
Cần một người có hồn như em
Thái Sơn
Thái Sơn
Không phải là vì tiền, mà vì em có thể vẽ bằng trái tim
Hào thoáng giật mình. Có hồn như em? Vẽ bằng trái tim? Lần đầu tiên có người nói với em như vậy. Nhưng rồi em lắc đầu, nhẹ mà kiên quyết.
Phong Hào
Phong Hào
Em..em nghĩ mình không phù hợp với những dự án lớn
Phong Hào
Phong Hào
Em cũng không phù hợp với môi trường công ty đâu, em chỉ muốn vẽ tự do thôi
Phong Hào
Phong Hào
Em chỉ vẽ cho vui thôi ạ
Phong Hào
Phong Hào
Em xin lỗi..
Thái Sơn
Thái Sơn
Em từ chối vì sợ, không phải vì không hợp
Sơn không ngạc nhiên. Anh đã lường trước sự rụt rè này. Người như Hào, chỉ cần liếc qua ánh mắt là hiểu: tự ti, khép mình, ngại va chạm. Nhưng chính sự thuần khiết ấy mới làm tranh của Hào chạm tới trái tim người khác.
Anh đặt danh thiếp của mình lên bàn rồi lạnh lùng buông thả ra một câu không hề có ý lạnh lùng:
Thái Sơn
Thái Sơn
Nếu em đổi ý, hãy gọi cho tôi
Thái Sơn
Thái Sơn
Cơ hội không phải lúc nào cũng chờ em đâu đấy
Phong Hào
Phong Hào
Dạ.. em cảm ơn anh vì đã dành thời gian...
Thái Sơn
Thái Sơn
Tôi không lãng phí thời gian. Tôi đầu tư vào những gì đáng giá
Sơn đứng dậy, gật nhẹ rồi rời quán. Hào ngơ ngác nhìn theo, tay vô thức cầm danh thiếp.
Ánh mắt anh khi rời khỏi quán cà phê, vẫn lạnh nhạt, nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra chút tiếc nuối.
Tối hôm đó, Hào nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng trọ chật hẹp, ánh đèn vàng leo lắt. Danh thiếp của Sơn đặt bên cạnh, góc giấy hơi cong vì tay em siết chặt khi ngập ngừng cầm lên, lại buông xuống.
Nguyễn Thái Sơn (26 tuổi), là CEO công ty truyền thông cộng đồng “TS Media”, chuyên thực hiện các chiến dịch phi lợi nhuận cho cộng đồng yếu thế. Đứng sau hào quang ấy là một con người khép kín, lạnh nhạt, nghiêm túc, nhưng cực kỳ nguyên tắc và có trái tim sâu sắc, biết nhìn ra vẻ đẹp của những tâm hồn bị tổn thương.
Còn em, Trần Phong Hào (21 tuổi), chỉ là một họa sĩ tự do, mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong trại trẻ. Sống giản dị, vẽ tranh cổ động trên mạng để tự kiếm sống, tranh của em thường mang năng lượng chữa lành, giàu cảm xúc. Dù ngoài mặt dịu dàng nhưng Hào luôn sống co mình, sợ ánh nhìn của người khác.
Thật lòng mà nói thì em thấy em chẳng có gì tài năng để được hẳn CEO của công ty lớn như vậy ngỏ lời hợp tác, nhưng nghĩ đến việc bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy thì có chút gì đó trong lòng.
Túng quá chẳng biết làm thế nào, em mở đoạn chat với người bạn thân nhất lên, ấn vào nút gọi.
Phong Hào
Phong Hào
An ơi..
Phong Hào
Phong Hào
Hôm nay có một ông giám đốc tìm tao..
Phong Hào
Phong Hào
Ổng kêu tranh tao có hồn
Phong Hào
Phong Hào
Ổng bảo muốn mời tao về công ty ổng, cùng hợp tác
Phong Hào
Phong Hào
Mà lúc đó tao run quá.. tao từ chối người ta luôn rồi..
Thành An
Thành An
Trời má..
Thành An
Thành An
Ngu !!
Thành An
Thành An
Sao từ chối?
Thành An
Thành An
Tao coi tranh mày mãi mà, nó đẹp thiệt chứ không có giỡn đâu Hào
Thành An
Thành An
Gọi lại đi !!
Phong Hào
Phong Hào
Tao sợ.. tao không quen mấy thứ lớn lao vậy đâu..
Thành An
Thành An
Nhưng mày vẽ tranh vì muốn ai đó nhìn thấy mà đúng không?
Thành An
Thành An
Có khi người đó là ổng đó!
Thành An
Thành An
Nghe tao, gọi lại liền
Thành An
Thành An
Tao cúp máy đây, mày phải gọi ngay cho ổng
Nguyễn Thái Sơn. TS Media.
Cơ hội..?
Em xoay người nhìn lên trần nhà, bàn tay vô thức đặt lên ngực trái. Tim đập nhanh hơn một nhịp.
Ngoài khung cửa sổ nhỏ, đêm Sài Gòn không tĩnh lặng như tranh em vẽ. Nhưng trong tâm trí Hào, một ánh nhìn sâu thẳm vẫn đang lặng lẽ ám ảnh mình.
Gọi..hay không gọi?
Hot

Comments

cô bé da ngăm

cô bé da ngăm

Yehh fic mớii 😙

2025-06-19

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play