Chương 3

Ca trực hôm nay bận rộn hơn thường lệ.
Khoa Nội tiếp nhận một loạt bệnh nhân mới, đa phần là cao tuổi, bệnh nền phức tạp.
Sinh viên phải chia nhóm, mỗi nhóm phụ trách hai ba bệnh nhân để theo dõi sát tình hình.
Duy được phân chung nhóm với một sinh viên khác – Khoa, một cậu con trai hoạt bát, giỏi ăn nói, có vẻ ngoài sáng sủa và khá được lòng thầy cô.
Và điều đó khiến Quang Anh nhận ra một cảm xúc mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua: khó chịu.
🌷
Suốt buổi sáng, Duy và Khoa đứng cạnh nhau rất tự nhiên.
Khi thì thào bàn nhau xem chỉ định thuốc, khi cùng đến hỏi bệnh nhân, lúc lại cười khúc khích vì ghi nhầm thông tin.
Duy cười nhiều hơn mọi khi.
Mắt cậu cong cong, vai khẽ rung khi nghe Khoa nói đùa.
Quang Anh đi ngang, thấy tất cả.
Không dừng lại, không lên tiếng, nhưng… trái tim thì khẽ nhói một nhịp.
Anh không có quyền can thiệp.
Cậu là sinh viên.
Anh là người hướng dẫn.
Hơn nữa, giữa họ… chưa là gì cả.
Chỉ là anh chưa từng nghĩ, một người điềm tĩnh như mình lại có thể lặng người chỉ vì một ánh mắt Duy trao cho người khác.
🌷
Buổi chiều, có một ca đặt đường truyền khó.
Một cụ bà bị viêm tĩnh mạch nặng, mạch máu rất nhỏ, da lại nhăn nheo.
Sinh viên được phân tập thực hành.
Khoa sung phong trước.
Cậu chuẩn bị đầy đủ, thao tác khá thành thạo.
Nhưng sau ba lần cố gắng, mũi kim vẫn chưa thể vào đúng vị trí.
Duy đứng sau lưng, ánh mắt lo lắng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[nhỏ giọng]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Để mình thử nhé?
Khoa hơi ngập ngừng rồi gật đầu.
Duy bước lên.
Cậu hít sâu, đưa kim thật chậm, thật chắc tay.
Một phút…
Hai phút…
Tạch – máu chảy ra vào ống, dòng đỏ tươi đúng mạch.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[mừng rỡ]
Khoa
Khoa
[vỗ vai khen]
Khoa
Khoa
Giỏi thật nha!
Ngay lúc ấy, Quang Anh bước vào.
Anh liếc nhìn đường truyền – đúng kỹ thuật, đẹp, an toàn.
Nhưng mắt anh lại không rời khỏi tay của Khoa – vẫn đang đặt trên vai Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rút tay ra.
Giọng anh lạnh đến mức không ai nghĩ anh đang nói về... một cái vỗ vai.
Khoa
Khoa
[sững người]
Khoa
Khoa
Dạ… em xin lỗi thầy.
Duy nhìn Quang Anh.
Trong ánh mắt anh có thứ gì đó rất lạ.
Không còn là sự nghiêm khắc thông thường.
Nó là… sự chiếm hữu.
Mỏng thôi, nhưng rõ ràng.
🌷
Tan ca, Duy nán lại ký bệnh án.
Cậu biết anh vẫn chưa về.
Cậu muốn gặp anh, nhưng không biết lấy cớ gì.
May thay, không cần đợi lâu.
Quang Anh xuất hiện trước cửa, gõ nhẹ lên khung gỗ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đặt đường truyền tốt lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[mắt nhìn thẳng Duy]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cười, ngượng ngùng]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
May mắn thôi ạ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một bác sĩ giỏi không bao giờ được đổ công sức của mình cho may mắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[dừng lại rồi khẽ khàng nói tiếp]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đã cố gắng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy được.
Tim Duy đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy với cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn chuyện ban nãy…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[ngập ngừng]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tay Khoa… không phải vì quy định đâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[ngước mắt]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không thích người khác chạm vào em như vậy.
Giọng anh trầm thấp, như gió lướt qua lòng.
Căn phòng lặng đi.
Duy đứng bất động.
Cậu tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng không – ánh mắt anh không nói dối.
Trong giây phút ấy, không còn là bác sĩ – sinh viên.
Là người – đối – người.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[khẽ cười]
Mắt cậu ươn ướt, nhưng rất sáng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em vui… vì anh ghen.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[cúi đầu, tránh ánh nhìn]
Không phủ nhận. Cũng không chối.
Và như thế, một đường truyền đúng mạch… dẫn về một đường tim vừa mới mở.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play